HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 491

Có điều mấy đứa trẻ nằm trên sen thật sự rất đáng yêu, bây giờ chúng

vẫn chưa cao đầy một thước, nắm tay rất bé, chân nhỏ đá tới đá lui, Vô
Phương nhìn mà thấy lòng dịu dàng hẳn đi.

“Chúng sẽ lớn lên theo đĩa mật hoa, bốn mươi chín ngày sau sẽ bằng

đứa trẻ tầm ba tuổi. Đến lúc đó đám tượng sẽ đến hái chúng, cầm hai sọt
lớn để đựng rồi dùng đòn gánh gánh chúng về Yểm Đô.” Lệnh chủ cười
nói, để lộ hàm răng vừa trắng vừa đều, “Trông thích lắm có phải không?
Nếu nàng muốn thì có thể cùng ta đi kiểm tra chúng.”

Nàng *ừ* khẽ một tiếng rồi thò đầu nhìn xuống, “Truyền thuyết nói ở

Kính Hải có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này, vậy kẻ như ta có kiếp trước
không?”

Nàng nghĩ chắc là không đâu, nàng không có tên trong sách sinh tử,

không có trong ngũ hành, tới và đi chỉ là một thoáng động tâm của ông trời,
vốn không có căn cơ để truy tìm.

Mặt nước dập dềnh gợn sóng, ánh lửa dưới đáy vẫn hừng hực, mặt

biển dần dần ngưng tụ lại thành mặt kính, nàng đột nhiên lại nhìn thấy
thành nhỏ ở Trung Thổ. Phố phường và lầu các vẫn giống cũ, điểm khác
biệt là còn người sống, trai gái già trẻ rất rộn ràng, là cảnh tượng lúc nàng
chưa được hình thành.

Lòng nàng kinh ngạc, còn muốn nhìn nữa thì một bàn tay ấm áp đã

đưa đến che đi mắt nàng. Lệnh chủ nói: “Đây là nơi người Trung Âm sám
hối, nàng không nên nhìn, không tốt cho nàng.”

Nàng mù mờ xoay người lại, “Ngài có từng truy tìm kiếp trước của

mình không?”

Lệnh chủ ngẩn ra, đối với chàng thì Kính Hải này chỉ là một mặt

gương lớn thôi, “Ta chỉ có thể nhìn thấy bản tôn* của mình, căn khí thượng
đẳng, anh tuấn hiên ngang mà thôi.” Thẩm mỹ giữa các loài khác nhau,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.