HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 489

nữa. Nhưng ngộ nhỡ vị tạm được song trông không được ngon lắm thì cũng
chẳng thể đổ đi, cùng lắm là nhắm mắt mà ăn thôi.

Nàng không nói gì, chàng liền quấn lấy nàng, thử chạm vào tay nàng

thăm dò, thấy nàng không phản đối, chàng lại véo nhẹ dái tai nàng.

Bị chàng trêu chọc đến đỏ mặt, Vô Phương cố tỏ vẻ bình tĩnh, cau

mày bảo: “Ngài mặc xiêm y vào đi đã có được không?”

Đã tính toán bố trí cẩn thận mà rốt cuộc lại bị tạt một chậu nước lạnh,

lệnh chủ tức giận kéo cổ áo lên, ngồi trên nhụy hoa làm mặt hờn dỗi. Ánh
sáng từ sen lửa dưới biển chiếu vào tròng mắt chàng, dù khuôn mặt này
không có bất kỳ khuyết điểm nào, nhưng Vô Phương vẫn cảm thấy không
quen.

Nàng bỗng có phần nhung nhớ lệnh chủ không mặt kia, lúc đó ngốc

nghếch hồn nhiên là thế, không giống bây giờ, làm nàng choáng váng
không biết đâu mà lần. Gương mặt này cũng chẳng hay ho gì, nó có ma lực
khiến kẻ khác mụ mị, nhìn lâu sẽ cảm thấy mọi thứ đều chỉ là chuyện nhỏ,
không còn quan tâm đến gì khác.

Lệnh chủ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cho rằng hôn thê cần

chút thời gian để từ từ thích ứng. Chàng đưa tay ra với nàng, “Nương tử, lại
đây nào.”

Vô Phương bĩu môi, trách chàng dùng từ không thích đáng, cứ như

đang gọi con cún vậy.

Nàng không phản ứng, lệnh chủ uất ức không thôi, song vẫn phải đổi

sang giọng uyển chuyển: “Hoa sen này to lắm, hai người ngồi lên đùa nhau
cũng được… nương tử, nàng tới đây được không, cho ta ôm nàng một cái
nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.