HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 499

rồi miệng chàng… chóp mũi thon gọn, môi đỏ tựa chu đan, viền môi đầy
đặn, chàng không phải là hạng bạc tình.

Đêm đẹp sẽ luôn thôi thúc nhu tình phát triển, lệnh chủ bỗng cảm thấy

công tác nặn tượng có thể để sau, chàng dời tay đến vai nàng, nhẹ kéo nàng
vào lòng ôm chặt.

Hôn thê tuy cao ráo nhưng hơi mảnh mai quá mức. Chàng nhẹ vuốt ve

lưng nàng như muốn trấn an. Xương bướm* nàng nhô lên, lệnh chủ cho
rằng nhất định trước kia nàng đã phải chịu vất vả lắm, nên không khỏi thấy
đau lòng.

(*Xương bướm nằm sau lưng, người gầy sẽ thấy rõ hơn.)

Vô Phương áp lòng bàn tay lên vòm ngực trần của lệnh chủ, nghe

tiếng tim chàng đập thình thịch mà bất giác thấy yên tâm. Sống ở đời ai
cũng có tính lười, hễ tính đó đã trỗi lên rồi thì sẽ không muốn cử động nữa.
Kỳ lạ là dường như dán như vậy còn chưa đủ gần, phỉ nhổ mình tham lam
song nàng vẫn lặng lẽ đưa tay ra vòng qua hông chàng.

Phần hông của lệnh chủ thật hoàn mỹ, nàng đỏ mặt nghĩ. Theo nghề

thầy thuốc nên nàng có tiêu chuẩn thẩm mỹ khá cao với cơ thể người. Hông
lệnh chủ không có chút thịt thừa nào, nàng không thể hiểu nổi, luôn tùy tiện
như lệnh chủ tại sao lại có thời gian mà chú ý đến vóc người như thế chứ.

“Ngoài nặn tượng ra, ngài còn làm việc nào cần thể lực không?” Nàng

hỏi khẽ bằng chất giọng gần như âm mũi, sợ rằng sẽ phá vỡ thời khắc yên
tĩnh này.

Lệnh chủ hơi cúi đầu, hết mực dịu dàng áp một bên má vào trán nàng

rồi đáp: “Nương tử à, nàng đang thèm thuồng dáng vẻ kiệt xuất của ta có
phải không? Phía Bắc Yểm Đô đều là ruộng đất phì nhiêu rộng mênh
mông, lúc trước không có chuyện gì làm ta sẽ đi cày đất, về sau số tượng
nhiều lên, ta không cần tự làm nữa, thế là tìm một nơi vắng vẻ để chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.