HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 52

tiền mời mười mấy thợ đắp trát lại mái tháp. Nàng đứng nhìn nhóm thợ treo
lơ lửng giữa không trung một lúc rồi quay vào trong thăm Chấn Y.

Dù gì cũng là thanh niên trẻ tuổi sức lớn, ăn rồi ngủ nghỉ hai ngày,

khôi phục rất nhanh. Nàng lẳng lặng đứng trước giường bắt mạch cho y,
sau một lúc thì thu tay về, nói: “Mạch tượng ổn định, chưa đến ba ngày là
có thể khỏi hẳn.”

Vết sưng trên mặt Chấn Y từ từ biến mất, dần dà có thể nhìn ra mắt

mũi. Còn cả da nữa, máu bầm tan đi để lộ ra màu da vốn có, mặc dù có xen
lẫn tia máu, nhưng nhìn chung đã chuyển biến tốt. Bây giờ nhìn lại, gương
mặt này trông rất được, chẳng những không xấu xí mà còn rất tuấn tú.

Y cảm ơn nàng, trên đầu đã được tháo băng để lộ đường khâu. Y đến

trước gương soi, cười cười trêu đùa: “Thì ra khi ta cạo sạch tóc sẽ trông
như thế này.”

Một nam nhân có dậy thì thành công hay không, cần phải xem bộ

dạng của hắn khi không có tóc. Y mặc bộ đồ dài màu xanh xám mà Cù Như
may tặng, vạt áo chồng chéo nhau, hơn nữa còn để đầu trọc, trông chẳng
khác gì hòa thượng.

Ngỡ y buồn, Vô Phương gượng gạo an ủi: “Không lâu sau tóc sẽ dài ra

lại thôi…”

Y xoay người lại, cười cười, “Ta không lo chuyện này, nam giới mà,

không quan trọng vẻ ngoài lắm. Chỉ là cô nương làm ta bất ngờ quá, thì ra
linh y Sát Thổ trong lời đồn lại chính là cô nương.”

Vô Phương ngẩng đầu lên nhìn y, “Đêm qua ngươi không ngủ à?”

Y đáp: “Mắt ta sưng không mở ra được chứ không hẳn là ngủ. Lúc ấy

cảm thấy nghe trộm các cô nói chuyện xấu hổ quá, nên mới không lên
tiếng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.