HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 536

cảm thấy hơi mệt, bèn nằm dài ra bàn nghỉ ngơi một lát. Trong đầu vẫn tính
toán xem còn chỗ nào chưa chu toàn nữa, mà khi nhớ đến thì lại đi sửa sang
lúi húi thêm một bận, nên lúc nàng thực sự chìm vào giấc ngủ thì đã là canh
ba.

Nàng ngủ rất sâu, còn nằm mơ về Trường An.

Mới đầu nàng cũng chẳng biết mình đang ở phương nào, chỉ cảm thấy

khá giống thành Thiên Cực, dĩ nhiên nếu so với thành Thiên Cực thì sầm
uất giàu có hơn nhiều. Người trên đường qua lại tấp nập, có cô gái người
Hồ tóc vàng mắt xanh, cũng có phu nhân lộng lẫy thong thả dạo bước.
Nàng đứng giữa sóng người, nhìn quanh hai phía lại chẳng thấy được điểm
cuối. Bên tai truyền đến tiếng chiêng gõ *leng keng*, nàng đưa tay kéo một
người lại hỏi đây là đâu.

Người kia cầm tay nàng quan sát một hồi mới đáp: “Nơi này là

Trường An.”

Trường An… là đại từ chỉ diễm tình nhu mì trong dòng sông trường

kỳ chảy theo năm tháng. Nàng chưa từng đến đây, cũng chưa bao giờ muốn
đến, không hiểu sao giờ lại ở đây, song cũng biết mình đang nằm mơ. Nàng
lẻ loi bước đi, đến cạnh bờ sông Lệ Thủy, phía trước có đài thủy tạ treo lụa
đỏ tươi. Từng dải lụa đan xen nhau, thấp thoáng nhìn thấy được trên đài có
trải thảm Ba Tư hoa lệ, nữ tử mềm mại tay nâng chén vàng nhảy múa.

Nàng dừng chân nhìn, vũ cơ khoác sa mỏng, phần eo trần quấn

chuông bạc, khi tiến lùi xoay tròn chuông sẽ phát ra tiếng *ting tang*. Điệu
múa này tên là Lục Yêu, Vô Phương nhớ đã từng thấy qua ở trong sách, thi
nhân dùng câu ‘Xoay tròn như lan thiều, uyển chuyển tựa rồng bay’ để diễn
tả cái đẹp của nó, quả nhiên rất sinh động.

Vũ cơ đeo mạng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt ướt long lanh, đuôi mắt

xếch lên, yêu kiều lả lướt như chú mèo. Xoay tròn, lại xoay… Lụa trắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.