HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 550

Lệnh chủ khó xử bảo: “Ta tin tưởng ngươi…”

Trên mặt đại quản gia hiện vẻ cố chấp, “Chúa thượng chớ quên mình

còn nợ thuộc hạ sáu trăm tám mươi năm tiền công, con số lớn như vậy,
thuộc hạ nhất định phải đi theo ngài.”

Lần này lệnh chủ bó tay thật, dù mạng của y là do chàng cho, nhưng

lệnh chủ vốn khá chính trực, luôn coi đám tượng là cá thể độc lập chứ
không phụ thuộc vào chàng. Chủ nợ đuổi theo là lẽ bất di bất dịch, lệnh chủ
hết cách, đành phải gật đầu đồng ý.

“Có chuyện gì cứ nói, khóc không giải quyết được vấn đề.” Lệnh chủ

vung tay lên hô, rốt cuộc đám tượng cũng im lặng, đợi chàng đưa ra
phương án mà mọi người có thể chấp nhận được. Ánh mắt chàng quét qua
từng khuôn mặt đang đầy mong đợi, miệng nở nụ cười hiền hòa, “Ta sẽ
thường xuyên viết thư cho các ngươi.”

Chỉ thế thôi sao? Tập thể chúng tượng trợn tròn mắt, còn đang tính òa

lên khóc thì trên chóp đài ngắm trăng bỗng bắn ra vạn tia sáng. Giữa quầng
sáng, Tàng Thần tiễn từ từ hạ xuống rồi dừng trước mặt lệnh chủ. Lớp áo
choàng đen đơn điệu nặng nề của lệnh chủ tan ra như băng tuyết, để lộ cơ
thể cường tráng khôi ngô cùng gương mặt đẹp đến giật mình. Chàng xoay
người, hóa ra một tấm áo choàng lộng lẫy khoác vào, dải tua buộc tóc bay
phấp phới theo suối tóc đen mượt, làm tất cả không dám nhìn thẳng.

Lệnh chủ không phải là lão yêu quái, chúng tượng thở phào nhẹ nhõm,

nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ lệnh chủ cũng chính là ngày chàng từ giã Yểm
Đô. Tất cả còn chưa kịp ca ngợi chàng thì chàng đã hóa thành một luồng
sáng, biến mất ở cuối chân trời, để lại chúng tượng khắp thành khóc lóc
như cha chết mẹ chết, đau đến đứt ruột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.