HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 562

lại người, ta thật sự… thật sự rất vui. Ta sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu
như không có ai xuất hiện, có thể ta sẽ điên mất thôi.”

Lời này của y nàng cũng chỉ nghe xong rồi để đó. Nhìn xung quanh,

mây mù dày đặc cỏ mọc ngút ngàn; lại nhìn về con đường ban nãy, chỉ thấy
vách đá dựng đứng cao chạm tầng mây, bề mặt không có bất cứ góc cạnh
nào, trông như một mặt tường bóng loáng kéo dài đến vô tận, chia đôi bầu
trời.

Vô Phương vội vàng lục lọi trí nhớ xem trong chín núi tám biển có

ngọn núi nào như vậy không, đáng tiếc nghĩ một hồi vẫn chẳng có manh
mối nào. Nàng cụp mắt quan sát Chấn Y, dường như y vẫn còn đang đắm
chìm trong niềm vui khi tìm được bạn đồng hành. Nàng nhẹ rụt cánh tay bị
đè trĩu nặng về, “Ta rất tò mò về việc ngươi mất tích, hôm hôn lễ đó như
thế nào, ngươi thuật lại tường tận cho ta nghe được không?”

Y dần bình tĩnh lại, tìm một nơi bằng phẳng để nàng ngồi xuống. Vì

xung quanh quá nhiều La Sát nên không thể đốt lửa sưởi ấm, cả hai đành
phải ôm lấy đầu gối, như hai đứa trẻ gặp nạn đang co ro lại với nhau.

Y hắng giọng, từ từ kể lại: “Ta thay người lên kiệu hoa đến Yểm Đô,

vào thành không được bao lâu thì bị phát hiện. Bạch Chuẩn hạ lệnh nhốt ta
vào phòng chứa củi, ta cứ tưởng Lộc Cơ sẽ dẫn người đến cứu, nhưng đợi
mãi mà vẫn không có. Sau đó nghe thấy bên ngoài ồn ào, ta muốn tìm cơ
hội chạy trốn, tiếc là có tượng đất canh giữ. Đợi một hồi nữa, trước cửa
vang lên tiếng ồn ào, ta cho rằng cuối cùng mình cũng được cứu, nào ngờ
lại bị đập một phát, tới khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi.”

Nói rồi mà chẳng khác gì không nói, Vô Phương im lặng lắng nghe,

nhưng tâm tư lại quanh quẩn mãi ở chỗ ‘nhốt vào phòng chứa củi’.

Lão yêu quái mạo xưng trang hảo hán kia, liên thủ với Ly Khoan Trà

nói lao ngục nhà mình to lớn biết bao nhiêu, cái gì mà thiên lao, cái gì mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.