HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 563

đầm băng, không ngờ lại là một gian phòng chứa củi! Đồ vô liêm sỉ, nếu
không phải Chấn Y vạch trần thì đến giờ nàng vẫn chưa hay biết gì. Thật sự
là vừa bực mình vừa buồn cười, thân là thành chủ mà lại ra nông nỗi như
chàng, đúng là xót xa. Chàng trăm phần trăm là vừa hiền vừa ngố, người
như vậy mà muốn làm bá chủ thì rất rất khó. Chàng thích dát vàng lên mặt
mình, tuy nhiên lại không làm được mấy chuyện thương thiên hại lý, cuối
cùng chỉ có thể dựa vào việc phô trương thanh thế để xây đắp hình tượng
thôi.

Nghĩ đến lệnh chủ, Vô Phương không nhịn được bật cười, nếu lúc

trước cam chịu gả cho chàng thì đã không có trắc trở hôm nay rồi, lẽ ra lúc
này phải đang rất vui vẻ sống cùng chàng mới đúng. Nàng không chê chàng
nghèo, không chê chàng nặng gánh, nàng có thể cùng chàng nuôi cả thành.
Đáng tiếc, e là không có cơ hội nữa rồi.

Chấn Y thấy nàng đột nhiên cười, lấy làm lạ gọi: “Sư phụ, người sao

thế?”

“À…” Nàng điều chỉnh lại sắc mặt, “Không có gì. Rốt cuộc là ai đã

bắt chúng ta đến đây vậy, ngươi có biết không?”

Y im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Thực ra lúc đầu khi bái sư, ta đã che

giấu thân thế của mình. Trước kia ta học nghệ ở núi Hạc Minh là thật, vì
khi ta vừa được sinh ra thì mẫu thân liền qua đời, phụ thân sợ ta là điềm gở
nên đã cầu nguyện với Bành Tổ, xin cho ta làm đệ tử tục gia mười tám
năm. Tên thật của ta không phải là Diệp Chấn Y, Diệp là họ mẫu thân ta. Ta
vốn là hoàng tử của hoàng tộc Trung Thổ, tên là Minh Huyền. Trước khi
lưu lạc đến Diêm Phù, ta tưởng mình vẫn còn cơ hội về lại vị trí cũ, giờ
xem ra…” Y cười khổ, khẽ lắc đầu, “Ta đã tìm mọi cách để chạy trốn, song
lần nào cũng thất bại, hoàn toàn tìm không thấy lối ra. Nơi này là nhà kho
của La Sát vương, mọi thứ đồ gã thấy cần thiết thì đều được bỏ vào đây,
đầu tiên là ta, sau đó là người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.