HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 596

sáng lóe lên. Chàng dừng chân, khẽ nhếch mép, giương mắt nhìn vào, ở
trong sân dày đặc quỷ khí lượn lờ.

La Sát ở bên trong rốt cuộc cũng không đợi nổi nữa, có tiếng bước

chân nhẹ nhàng vang lên, sau cửa lộ ra một khuôn mặt như hoa đào, dịu
dàng kêu *ấy* một tiếng: “Đã trễ thế này rồi, sao lang quân lại ra ngoài
một mình, không biết trong thành có ma quỷ lộng hành ư?”

Nữ La Sát luôn phong tình lẳng lơ thế đấy, mỗi cái nhăn mày mỗi một

tiếng cười đều hết sức cợt nhã. Ả nhìn thấy hán tử ngoài cửa tuấn tú thì
không khỏi hít vào một hơi, miệng càng cười tươi hơn, mở cửa ra, yểu điệu
đứng bên mép cửa, “Lang quân mới đến Trường An ư? Chắc hẳn không có
ai dặn chàng mấy việc phải chú ý ban đêm nhỉ. Chi bằng vào nhà nô gia đi,
vào đây để nô gia nói cho chàng hay.” Ả ta lả lơi đưa tình, tung ra hết mọi
thủ đoạn để dụ con mồi vào nhà.

Nữ La Sát thường hành động đơn độc, không cần lo sau cửa có cả một

ổ quỷ, thế là thư sinh cười khẽ, “Ta đang tìm mèo, nương tử có nhìn thấy
một con mèo Ly Hoa không?”

Đèn quỷ mờ ảo rọi lên khuôn mặt tinh xảo của nữ La Sát, ả ta kêu lên:

“Ôi chao, thì ra con mèo ban nãy là của lang quân ư?” Vừa nói ả vừa vén
tay áo lên để lộ cánh tay nhỏ nhắn. Trên làn da trắng nõn có vết máu, ả ta ai
oán đưa tay ra, “Nô gia thấy nó đáng yêu nên mới sờ một lát, nào ngờ nó lại
dữ như thế, cào xước da nô gia rồi này.”

Nếu là người bình thường thì có lẽ đã không chống đỡ được dụ hoặc

của nữ La Sát. Nhưng lệnh chủ đến cả Minh hậu cũng từ chối thì với một
nữ La Sát cỏn con này, ngoại trừ thấy ả hôi tanh hơn Minh hậu thì chẳng có
gì khác biệt.

Chàng nể mặt cụp mắt nhìn xuống, “Con mèo kia được ta nuông chiều

hơi quá, thật xin lỗi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.