HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 617

Minh Huyền đúng là bậc đế vương, trước kia có ba phần kiêu căng thì

sau khi thân phận thật bị lộ lại càng có khí thế cao hơn người. Có điều y
không phải hạng người hẹp hòi, cũng không hứng thú mấy với Ly Khoan,
nên thuận miệng đáp: “Hôm nay mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, chỉ mong có
thể là một khởi đầu tốt.”

Muốn khởi đầu tốt cũng chẳng khó, chỉ cần y toàn tâm toàn ý làm

hoàng đế của y, chớ nhúng tay vào cuộc sống tình cảm của kẻ khác là được
rồi.

Thật ra ngẫm kỹ lại thì cũng không dễ gì cho y, với kinh nghiệm tình

trường lão luyện của mình, Ly Khoan Trà đã nhận ra y thầm mến Yểm hậu
từ lâu rồi. Lấy thân phận bây giờ của y, quan hệ giữa y với lệnh chủ là cắt
không đứt mà còn thêm loạn. Phải ví von thế nào nhỉ, có lẽ là quan hệ hợp
tác, là quan hệ giữa chủ nhân và linh vật, mà cũng có thể là quan hệ giữa
chủ nhân và sủng vật. Thử nghĩ mà xem, giương mắt nhìn cô gái mình
thích yêu đương với sủng vật của mình, thật sự là một loại cảm xúc khó bề
phân giải. Thế giới nhân yêu hỗn tạp không tiện lăn lộn, bất cứ thứ gì cũng
có thể biến thành tình địch, nghĩ như vậy thì đúng là có hơi tội nghiệp cho
y.

“Hay là…” Nhìn cục diện khó bề chia lìa của hai vị bên kia, Ly Khoan

thử đưa ra đề nghị, “Chúng ta tránh đi một lát?”

Cứ ở đây nhìn mãi không phải là ý kiến hay, nhìn nhiều chỉ tổ tự rước

khó chịu thôi.

Minh Huyền thôi nhìn, cất bước rời đi. Về điểm này Ly Khoan thực sự

bội phục y, không hổ là hoàng đế, nói dứt là dứt, chẳng như lệnh chủ không
chút tiền đồ nhà cậu ta.

Bọn họ đi về phía cửa núi, nơi này chỉ còn lại đôi tình nhân nhỏ vẫn

đang khóc rưng rưng. Lệnh chủ liên tục tự trách: “Nếu hôm đó không để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.