HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 629

chủ và Vô Phương, nơi khóe miệng phảng phất nụ cười, không ai đoán
được trong nụ cười này của y ẩn chứa điều gì.

Bọn họ thân mật ngọt ngào y cũng chẳng nói lời nào, trong mắt bình

tĩnh như mặt nước phẳng lặng, vẫn đứng thẳng sống lưng. Y đang đợi kỳ
lân cúi đầu với mình, dù gì y mới là đế vương thật sự.

Nào ngờ Bạch Chuẩn hoàn toàn không có giác ngộ của nhân sủng,

không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng đã làm y tức nghẹn họng…

“Sao ngươi lại phải mặc đồ y chang ta thế hả?”

Tất cả ngây ra, bầu không khí lúng túng lan tràn bốn phía, ngay cả Vô

Phương ở trên vai lệnh chủ cũng cảm thấy tội lỗi, lặng lẽ tuột xuống.

Sắc mặt không dễ nhìn lắm, nhưng Minh Huyền vẫn đối đáp chu toàn,

“Trong tiểu Châu Diệu Phất này ở đâu cũng có quỷ La Sát, ta mặc áo đen
để tiện ẩn nấp.”

“Thế thì vì sao đến cả kiểu dáng cũng giống nhau hả?”

Minh Huyền nổi giận, sẵng giọng nói: “Vì đồ của ngươi vốn là kiểu

đại trà.”

Lúc trước qua kính tượng của La Sát vương thấy y bắt chước mình là

lệnh chủ đã ứa gan lắm rồi. Bây giờ hôn thê ở bên cạnh, chàng cũng không
cần so đo thế nữa. Chàng nói ‘được thôi’ rồi vuốt ve cẩm y trên người, “Dù
sao bổn đại vương cũng đã hết thích mặc màu đen rồi, ngươi thích thì cứ
tiếp tục mà mặc. Bây giờ nói chuyện chính nào, tiểu Châu Diệu Phất này đã
hóa thành hư không, ngươi cũng được cứu rồi, nếu ngươi là ý sinh thân thì
giờ trở về lên ngôi xưng đế đi, ta hộ tống ngươi. Ngươi có thể cử hành nghi
thức chiêu cáo thiên hạ, đến lúc đó ta sẽ hiện thân giúp ngươi khai sáng
thịnh thế, lưu tên lại trong sử sách. Nhưng ta cũng có điều kiện, ngươi đồng
ý thì chúng ta hẵng bàn tiếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.