HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 63

miếu cho tăng nhân rồi bắt đầu bàn giao công việc hàng ngày. Lý trưởng
kéo tay áo nàng nói: “Hạc tiểu sử này… À không linh y này, linh y giữ tháp
đã hơn năm mươi năm rồi, không có ai làm việc thỏa đáng hơn linh y cả. Ta
đã báo chuyện linh y nghỉ việc với thành chủ rồi, ý của thành chủ là linh y
cứ lo việc của mình đi, nhưng sau khi hoàn thành thì có thể quay về phục
chức không? Vị pháp sư này chỉ tạm thời thay thế linh y, đợi linh y quay trở
về, pháp sư còn phải về lại chùa của mình.”

Vô Phương khéo léo từ chối: “Ta đi chuyến này không biết đến lúc

nào mới có thể quay về, vẫn phải phiền thành chủ tìm một người đáng tin
khác vậy.”

Có giữ nàng cũng không thể ở lại được, Vô Phương dặn dò xong mọi

chuyện thì đưa theo Cù Như và Chấn Y lên đường.

Muốn đi về phía Tây tất nhiên sẽ không chỉ dựa vào hai chân, Vô

Phương cưỡi mây, Cù Như có cánh, chỉ có Chấn Y là người phàm tục,
thành ra liên lụy cả hai người. Cù Như tự nguyện cõng y, nhưng đối với yêu
mà nói, cõng một người chả khác gì cõng cả ngọn núi, thế là đi tới đi lui
dừng chân nghỉ ngơi, nửa tháng sau cả ba mới đến vùng rìa của Sát Thổ.

Đứng ngoài thành Sâm La dõi về phía Tây Bắc, Hãn Hải mênh mông,

hoang mạc đỏ thẫm cùng gò cát trùng điệp kéo dài, như nối đến tận cùng
thế giới. Nếu trước khi vào sa mạc còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được
thì sau khi tiến vào chính là khổ sở gấp bội. Không có thành trì, nguồn
nước lại khan hiếm, hễ đặt chân vào khu vực kia nguy hiểm liền bủa vây,
bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tùng.

Vô Phương nhíu mày, “Đồ đệ này, bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp

đấy.”

Có vẻ chưa từng nghĩ đến việc lùi bước, Chấn Y nheo mắt nhìn ra

phương xa, “Cuộc đời đồ đệ vốn đã là sai lầm, nếu liều mạng một lần có lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.