HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 681

trống mà, chọn một chỗ xây dựng lại thành lồng chim cũng không phiền
toái lắm.

“Ta đến đây là muốn thưa sư phụ về chuyện xin đón Cù Như vào

cung.” Tuy nói chuyện liên quan đến Cù Như, nhưng đến một ánh mắt y
cũng chẳng thèm bố thí cho cô bé. Y cúi đầu, trên mặt không hề có nét vui
mừng, lẩm bẩm bảo: “Ta là nam nhân, chuyện do mình làm thì phải chịu
trách nhiệm. Có điều sau này vào cung rồi thì sẽ không được tự do như thế
nữa, nếu muốn gặp nàng ấy, xin sư phụ vào cung.”

Vô Phương không lên tiếng, một con chim như Cù Như mất đi tự do

sẽ thế nào, nàng không cách nào tưởng tượng được. Nhưng ai cũng có số
của riêng mình, không thể trông chờ được chăm nom cả đời được, nàng
định hỏi ý của Cù Như thì lệnh chủ đã giành trước, “Ngươi định phong
tước hiệu gì cho tiểu điểu hả? Dù con bé là chim, nhưng đã đến nhân gian
thì phải theo quy củ của nhân gian. Ngươi lại là đế vương nhân gian, làm
việc không chu đáo thì sẽ bị cả tứ hải bát hoang chế nhạo đấy.”

Y do dự, để một con chim làm hậu làm phi thì rõ là không thích hợp.

Nếu cô bé bằng được như Vô Phương, đủ đạo hạnh để duy trì hình người
mấy chục năm thì phong đại một phân vị cũng được. Nhưng hiện trạng của
đối phương thế nào, uổng công sống lâu như thế mà vẫn không thu tai về
được, hai cánh thỉnh thoảng lại khoe ra, ngộ nhỡ bị lộ trong trường hợp
trọng đại thì y khó mà ăn nói với người trong thiên hạ được.

Y cân nhắc mãi, “Ta sẽ nói với nàng ấy về chuyện này sau.”

“Tức là bây giờ ngươi còn chưa nghĩ ra chứ gì.” Lệnh chủ quay đầu

nhìn Cù Như, “Tiểu điểu, ngươi bằng lòng cứ thế đi theo hắn à?”

Cù Như ngớ người đứng đó, “Ta phải làm hoàng hậu, sao ngươi có thể

chưa nghĩ ra chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.