HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 683

Đáng tiếc Ly Khoan Trà và đại quản gia là hai kẻ thẳng ơi là thẳng, bằng
không thì giựa vào giao tình mỗi sáng sớm hẹn cùng hút thuốc, bọn họ đã
trở thành hạnh phúc của nhau từ lâu rồi.

Cuối cùng Cù Như vẫn theo chân Minh Huyền rời đi, đúng là chim bị

tình yêu che mắt rồi thì có người khuyên cũng chẳng nghe lọt chữ nào.

Trước khi đi vị hoàng đế đội kim quan rực rỡ còn xoay người chắp tay

với lệnh chủ, “Ty thiên giám đã tính được giờ lành rồi, ấn định vào giữa
trưa ngày mai, đến lúc đó mong ngươi tham gia đúng giờ.”

Đây là chức trách của chàng, muốn trốn tránh cũng không được, lệnh

chủ chỉ có thể đáp ‘được’ thôi. Quân vương và kỳ lân nhìn nhau, mặt đều
đeo vẻ lạnh tanh, có lẽ xưa nay chưa có đời nào hợp tác như họ cả.

Ly Khoan Trà đứng trên lầu nhìn Cù Như và Minh Huyền cùng lên xe

ngựa, bỗng thấy bi ai, “Con chim kia cứ thế mà đi sao?”

Đại quản gia gật đầu, “Đúng thế, đi rồi.” Rồi liếc nhìn Ly Khoan,

“Tâm trạng của ngươi có vẻ không tốt lắm.”

Ly Khoan buồn bã nói: “Ta cũng không hiểu tại sao nữa, tâm trạng

bỗng tệ quá… Ta cảm thấy hình như mình hơi thích tiểu điểu rồi, khi ấy
cùng vào rừng băng, cùng xuống Phong Đô, sau đó nàng ấy còn cùng ta
đến Ô Kim Sát Thổ đòi sính lễ dư ra về, hai chúng ta làm bạn đồng hành rất
tốt, dọc đường đi ta cũng chẳng thấy nhớ nhà. Bây giờ…” Cậu ta càng nói
càng khổ sở, nhào vào lòng đại quản gia khóc lóc, “Chiếu Thị à, hình như
ta thất tình rồi, nàng ấy đã thích người khác rồi. Nếu là yêu quái tầm
thường ta còn có thể quyết đấu một trận, nhưng đó là đời thứ hai của Phật,
ta sợ mình không đánh lại hắn.”

Có gì bi thương hơn việc tình địch mạnh hơn mình nữa chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.