HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 698

Chàng hôn lên túi nguyên anh của nàng, “Ta muốn hôn linh hồn

nàng…”

Nàng bật cười, thật sự bó tay với chàng, bị chàng nhào nặn thành một

bãi bùn.

Cửa sổ trên lầu cao mở rộng, gió lạnh thổi vào làm rèm trong phòng

lay động. Nàng giơ tay kéo nhẹ, màn che trước đệm rơi xuống, không gian
nho nhỏ này liền trở nên mờ ám.

“Ta thích đôi sừng đó.” Lệnh chủ dời môi xuống, ậm ờ nói, “Nàng có

thấy vẻ mặt của Minh Huyền không? Hình như hắn ta cũng rất thích…”

Chàng dấy lửa khắp nơi, Vô Phương như tan ra, ngay đến sức mở mắt

cũng chẳng có, nhưng đầu óc vẫn còn tinh tường, nàng nghĩ thầm: vẻ mặt
đó của Minh Huyền đâu phải là thích, rõ ràng là như nuốt phải ruồi. Nói
cho cùng nàng vẫn là sư phụ, thật sự không chịu được chuyện riêng tư lộ ra
trước mặt đồ đệ, nhưng nàng lại không ngăn được sở thích của đồ ngốc này,
cái sức lực quấn quýt này của chàng sắp làm người ta chết ngấy rồi.

Vợ chồng tân hôn thì thường cả đêm chẳng ngủ. Ngày hôm sau Vô

Phương không xuống giường được, lệnh chủ trái lại bừng bừng khí thế,
thay áo choàng đen có thêu chỉ vàng, đắc ý ngẩng cao hai sừng, vừa đi đến
trước cửa lại quay về hôn lên trán nàng.

“Ta đi nhé nương tử, nàng ngủ thêm lát nữa đi. Đại lễ thông cáo với

trời đất nên phải tốn ít thì giờ, ta có về trễ nàng cũng đừng lo.”

Vô Phương mơ màng đáp *ừm*, muốn đi cùng chàng nhưng lại không

thể chống người ngồi dậy được, định tranh thủ thêm chút thời gian thì
chàng đã cưỡi mây bay về phía cung Đại Minh rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.