HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 696

Vô Phương nhìn dáng vẻ của chàng, rất muốn tỏ ra cảm thông nhưng

lại không nhịn được muốn bật cười, gả cho đồ ngốc thế này, không biết
cuộc sống về sau có bao nhiêu trò cười đây.

Nàng ngoắc tay bảo chàng ngồi lên đệm, tựa vào lòng mình. Sừng trên

trán đã thu lại rồi, dưới da mơ hồ có hoa văn hoa sen, nàng vuốt ve gương
mặt tuấn tú của chàng, “Đến nay vẫn chưa có ai hơn được chiến tích một
mình đấu với chín đạo yêu mười ba đạo quỷ của lệnh chủ Yểm Đô năm
nghìn năm trước, đấy là huy hoàng do chàng tạo ra, bọn họ muốn cười nhạo
thì bảo họ trước so chiêu với Minh quân rồi hẵng nói. Chàng là hắc kỳ lân
mà, ta đã thấy được chân thân của chàng, thần khí như thế, hẳn bọn họ sẽ
xuýt xoa không ngơi miệng chứ có lý nào lại cười nhạo chàng? Ai cũng có
trách nhiệm của mình, trong thời kỳ năm nghìn năm chàng bảo vệ Sát Thổ
thái bình, bây giờ đến Trung Thổ bảo vệ đế vương thuận lợi lên ngôi, chàng
đi đâu cũng là trụ cột, ngay cả Minh Huyền cũng phải dựa vào chàng,
chàng còn sợ cái gì? Chúng ta đánh cược đi, ngày mai chàng sẽ là tiêu điểm
của ngàn vạn con mắt, chàng có tin không?”

Lệnh chủ xấu hổ, “Ta không thích bị chú ý như vậy.”

Nàng thật sự rất muốn trợn trắng mắt, lần nào xuất hiện cũng phải phô

trương đến mức khiến người ta mù mắt mà còn dám nói là không thích bị
chú ý, tưởng nàng mới quen biết chàng ngày đầu tiên à?

“Ta đoán mười sáu vị thành chủ nhất định sẽ đến, lần trước là hoàng

đế giả, còn lần này là hoàng đế thật. Nếu chỉ tham dự lễ mừng của hoàng đế
giả, chẳng phải sẽ khiến người ta hiểu lầm họ và La Sát vương cùng phe
sao?”

“Cả mười sáu cặp mắt đều là hàng trưng bày, nghĩ cũng thấy buồn

cười rồi.” Lệnh chủ ngửa mặt nằm lên đùi nương tử, chân nàng vừa trắng
vừa thơm, chàng không nhịn được chun mũi hít hà liên tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.