HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 695

Thì ra là sợ mất mặt.

Tuy lệnh chủ luôn mặt dày, không biết xấu hổ, nhưng chuyện lần này

quả thật quá mất mặt. Đối với bá chủ một phương mà nói, ngông cuồng
hơn mấy nghìn năm, bỗng có một ngày lưu lạc phải làm tiểu đệ cho người
ta, cái sự chênh lệch từ thiên đường đến địa ngục này không phải ai cũng có
thể chịu được.

Vô Phương rất hiểu chàng, cũng thầm đau lòng cho chàng, nhưng sự

thật chính là như vậy, còn có thể thế nào khác nữa.

“Hay là che mặt lại?” Lệnh chủ ngẫm nghĩ, “Ta dựng một sân khấu

thật lộng lẫy, để bọn họ tập trung vào đó mà bớt để ý thân phận của ta.”

Vô Phương bất đắc dĩ nhắc nhở chàng: “Che hay không che có gì khác

nhau đâu, chàng mặc áo choàng đen suốt mười nghìn năm, bọn họ đã từng
thấy mặt chàng đâu.”

Lệnh chủ khóc không ra nước mắt, bắt đầu quýnh quáng, “Hay là ta

dứt khoát ẩn thân luôn, không cho bọn họ thấy ta… Thật ra ta còn đang
nghĩ, nói không chừng họ chưa biết ta là lệnh chủ Yểm Đô, không chừng sẽ
xem ta là kỳ lân thông thường.”

Dối mình lừa người cỡ này cũng coi như đến cảnh giới nhất định rồi,

hệt như chôn đầu vào trong bụi cỏ vậy, cho rằng chàng không thấy người
khác thì người khác cũng không biết chàng là ai vậy.

Ánh mắt nghi ngờ của nàng lập tức khiến lệnh chủ thương tích đầy

mình, chàng ôm mặt đau khổ không muốn sống nữa, “Ta phải làm gì đây,
trong số họ có rất nhiều người bị ta bắt nạt, lần này thấy ta chịu nhục như
vậy, chắc chắn là khoái trá lắm.”

Thế mới nói sống trên đời không nên quá phách lối, báo ứng sớm

muộn gì cũng sẽ đến thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.