HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 712

Điệu cười này nằm ngoài dự liệu của toàn bộ đại thần văn võ, dù âm

sắc của tân quân rất dễ nghe, vừa trong trẻo vừa sâu xa, nhưng đang trong
thời điểm trang trọng mà cười như thế thì quả thật có chút khó nói.

Mọi người không rõ nguyên do, khép ống tay áo lại nhìn nhau trao

đổi, thế rồi kỳ lân bất chợt bay lên đạp ngã tân quân xuống khỏi Hoàn
Khưu. Mọi người hốt hoảng kêu lên, lo lắng hoàng đế ngã sấp mặt thì sẽ
không còn oai nghiêm nào. Có điều cũng may, tân quân dù gì cũng thuộc
hạng phi phàm, không vụng về giống người bình thường. Y là đà bay xa ra
ba trượng, lúc đáp xuống cũng không hề tức giận, tựa như đây chỉ là màn
thể hiện sự thân mật giữa chủ nhân và nhân sủng vậy. Mọi người thấy
hoàng đế và kỳ lân hòa hợp cũng yên lòng, với một quốc gia cường thịnh,
hoàng đế là đầu não còn kỳ lân là mạch máu, thiếu một thì quốc gia sẽ
không còn là quốc gia nữa.

Đám từ Sát Thổ đến chẳng ai nhận ra lệnh chủ có bất kỳ chỗ nào

không ổn, bọn họ vẫn còn đang chìm đắm trong chân thân quá đỗi bá đạo
của chàng, mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của chàng, thậm chí là
quẫy đuôi, đều rất được ngưỡng mộ.

“Bây giờ nghĩ lại, mấy nghìn năm qua bị ngài ấy lấn áp cứ như là lẽ

phải vậy.” Thành chủ thành Trung Dung cảm thán: “Đối phương dù gì cũng
là kỳ lân… Đời này ta còn chưa bao giờ thấy kỳ lân sống cả.”

“Nhìn ngài ấy to lớn chưa kìa! Sừng lớn, đầu to, chỗ đó hình như cũng

rất lớn… Toàn thân trên dưới không chỗ nào là không lớn, làm phu nhân
của ngài ấy đúng là hạnh phúc.” Thành chủ thành Bạch Lộc hâm mộ nói.

“Đáng tiếc phải hầu hạ loài người…”

Cũng có kẻ xem thường, “Vị hoàng đế có thể khiến kỳ lân nhập thế thì

đâu phải gà rừng, không chừng sau này còn phi thăng lên trời đấy. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.