HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 714

Giác Hổ vội kéo nàng lại, thấp giọng nói: “Đây là đại điển tế trời, có

nhiều người nhìn lắm đấy, không thể vọng động.”

Thục Hồ cuống lên, “Vậy phải làm sao bây giờ? Muội còn phải xin lỗi

huynh ấy.”

Không biết chàng xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là không được

an lành. Giác Hổ nói: “Ta chỉ cảm thấy hắn đang bất an cái gì đó, hôm nay
là ngày hắn nhậm chức, đáng lí không nên như vậy. Chẳng lẽ hoàng đế này
lại là giả? Không thể nào…”

Dù gì cũng không định ở lại nên bọn họ không tham gia lễ thiết đãi tân

khách do hoàng đế Trung Thổ tổ chức sau đại điển, thay vào đó chia ra tìm
kiếm Bạch Chuẩn khắp nơi, nhưng lạ là không hề thấy tung tích của chàng
đâu.

“Cái tên trọng sắc khinh bạn này.” Giác Hổ rầu rĩ, “Nhất định là về với

phu nhân của mình rồi, nghe nói hôm trước hắn mới thành thân.”

Thục Hồ cô đơn nói: “Đến giờ muội vẫn chưa nói được câu nào với

huynh ấy cả, huynh ấy nhất định rất giận muội, cho nên không thèm ngó
ngàng gì tới muội.”

Giác Hổ nhìn bạn tốt năm xưa suy sụp, trong lòng cũng rất khó chịu, y

thử khuyên nhủ Thục Hồ: “Trên đời này nào có thù gì mà thù tới tận chín
nghìn năm chứ. Hắn chỉ vội về nhà với nương tử thôi, dù gì cũng là kẻ có
gia đình, không giống chúng ta.”

Bạn bè tình thâm, mấy chuyện này cũng chẳng đáng nói. Y lại hỏi

Thục Hồ có sẵn lòng cúi đầu đi gặp Bạch Chuẩn không, Thục Hồ ngẫm
nghĩ rồi nói: “Lần này muội đến Trung Thổ, thật ra chủ yếu là vì muốn gặp
huynh ấy. Trước kia muội ngốc nghếch quá, chỉ biết nghe theo lời mẹ, sau
khi mẹ mất, muội mới bắt đầu nghĩ về chuyện trước kia, thì ra những lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.