HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 729

Nhớ đến màn thân mật vừa rồi, Vô Phương cảm thấy buồn nôn. Còn

cần nói gì nữa? Dám vô lễ với nàng, phải giết!

Nàng vung kiếm về phía y, cỡ tu vi của nàng với y thì không khó đối

phó lắm, có điều không muốn làm nàng bị thương, cho nên mỗi chiêu thức
đều nhân nhượng ba phần. Nhưng nàng dồn ép vô cùng quyết liệt, kiếm nào
cũng như muốn tước tính mạng của đối phương. Trong khi y nhượng bộ thì
nàng lại ép sát, cuối cùng đánh từ trong lầu đến ra ngoài, từ trên trời đánh
xuống dưới đất.

Ở bờ sông bên kia cuối cùng Thục Hồ cũng phát hiện ra điều bất

thường, nàng huých vào mình Giác Hổ, “Điếu Tinh, nhìn xem đó là gì
vậy?”

Giác Hổ ló đầu ra nhìn quanh, chỉ thấy đèn đuốc quanh lầu bắt đầu

nhấp nháy dữ dội, mơ hồ có ánh đỏ sậm bay lượn tứ phía. Giác Hổ nói
ngay: “Không ổn, đánh nhau rồi.”

Đúng là khó hiểu, vợ chồng mới cưới hơn nửa đêm sao không ngủ mà

lại đánh nhau thế này? Chẳng lẽ vì chuyện phòng the không hài hòa sao?
Thục Hồ và Giác Hổ lúng túng nhìn nhau, “Có cần đi cản không? Để mặc
họ đánh tiếp như thế sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Tuy nói ở trong chăn mới biết chăn có rận, nhưng Yêu giới không

giống như ở nhân gian, vợ chồng ở nhân gian đánh nhau cùng lắm thì mỗi
người một ngã. Còn ở Yêu giới đánh nhau thì lại là vấn đề sống còn, đánh
tới mức lưỡng bại câu thương, đến lúc kết thúc có muốn cứu chữa cũng
không còn kịp.

Không thể khoanh tay đứng nhìn được, phải đến xem sao. Cả hai vừa

bay đến dưới lầu thì thấy một bóng đen lao về phía mình, không né kịp nên
đành giơ tay đỡ lấy. Thì ra là thiếu niên tóc bạch kim kia, nhìn dáng vẻ thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.