HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 90

Làm sao bây giờ, lệnh chủ ủ rũ cúi đầu ngồi trên tảng đá ở xa xa, lòng

đầy lo sợ, nếu lại bị phụ lòng thêm lần nữa thì chắc sau này không dám có
ý nghĩ lấy vợ luôn quá. Chàng gục đầu xuống đầu gối, không được nữa thì
chỉ còn cách cướp đoạt tân nương, trắng trợn cướp luôn. Phái nữ chắc thích
nam giới quyền thế vừa ngang tàng lại dịu dàng, chàng cảm thấy mình rất
phù hợp với kiểu người như vậy. Đem tên đồ đệ xui xẻo kia ra so với chàng
thì đúng là kém xa.

A, gió mát quá, trời đầy sao, chỉ mình lệnh chủ chàng là cô đơn thôi…

Nếu có thể ném tên nam đồ đệ kia vào Phong Đô thì hay rồi.

Chàng ấm ức thôi nhìn, bắt đầu cân nhắc xem nên làm gì mới có thể

khiến nàng có ấn tượng sâu sắc với mình trong lần gặp đầu tiên. Chàng
đang nghĩ miên man thì bỗng trong rừng núi vang lên tiếng trẻ con khóc,
chàng đứng dậy nhìn về phía nhóm Vô Phương, quả nhiên họ cũng đứng
lên.

Cù Như vỗ hai cánh nói: “Có kẻ giở trò, sư phụ đợi em đi xem sao.”

Lệnh chủ đưa tay ra muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa rồi, Cù Như

rít một tiếng rồi vụt thẳng lên trời, nhắm thẳng về hướng phát ra tiếng khóc.
Bọn họ không biết, từ lâu Phạn Hành Sát Thổ và Ô Kim Sát Thổ đã hình
thành đặc tính khác nhau, yêu quái ở đây có hàng trăm hàng nghìn loại, con
có nhân tính thì rất tình nghĩa hào sảng, còn không thì vô cùng nguy hiểm,
nhất là vào ban đêm, ai quá tò mò sẽ hại chết mình.

Dĩ nhiên chàng biết tiếng khóc kia là gì. Nơi núi hoang đồng quạnh thì

ở đâu ra trẻ con chứ, nhất định là Quỷ Mẫu lại đang tạo nghiệt. Diễm Vô
Phương nói muốn đi xem sao, Diệp Chấn Y không phản đối, rút kiếm ra
canh chừng bên cạnh nàng. Chàng có thể làm gì đây, chẳng lẽ phải giao hôn
thê của mình cho người khác bảo vệ à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.