HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 88

Như thế sẽ không còn chuyện vừa vào giới Diệu Thiện tất gặp phải

Thôn Thiên nữa.

Chàng quay về đội ngũ, vừa hay nghe bọn họ nhắc đến chuyện tiểu nhị

khách điếm có nốt ruồi sau tai thì hết sức đắc ý. Chàng đã quét sạch nguy
hiểm cho nàng rồi, bây giờ bất luận nàng nghỉ ngơi ở đâu cũng chẳng phải
sợ hãi. Có điều nàng là người khá cẩn thận, dù sau đó có đi ngang qua
khách điếm thật thì cũng không vào ở. Nàng bảo là: “Chúng ta không thông
thạo nơi này, đụng phải con yêu quái nào cũng rất nguy hiểm, nếu không
phải bất đắc dĩ thì không nên tiếp xúc với chúng.”

Thật ra nàng khách khí và có thành kiến như thế là vì chưa quen thân.

Sau này nơi này chính là nhà của nàng, từ từ nàng sẽ phát hiện ở đây rất tốt.
Ban đầu Phạn Hành Sát Thổ cũng thuộc cõi Niết Bàn đấy thôi, sau đó bị bỏ
rơi nên mới dần biến thành vùng ô uế. Chẳng qua bọn họ ác cũng ác rất
thực, không giống Diêm Phù, lại càng không giống Trung Thổ, rặt một đám
đạo đức giả, ngay đến tin tưởng cơ bản giữa người với người cũng chả có.

Gió đêm hây hây, tối nay trời rất đẹp. Lệnh chủ chắp tay sau lưng, đi

theo bọn họ một quãng xa, chàng không giỏi giao tiếp, càng không biết
phải bắt chuyện với phái nữ thế nào, nên chỉ có thể duy trì khoảng cách như
thế này, sẽ thấy an nhàn hơn.

Tâm trạng không tệ, lệnh chủ đá nhẹ vào một hòn sỏi, thế nhưng

không khống chế được lực mà lỡ khiến nó lăn tới tận chỗ nhóm Vô
Phương. Chàng giật mình, vội nhìn về phía nàng, thần sắc trên mặt nàng rất
khó đoán, không biết đang nghĩ gì nữa, liệu đã phát hiện ra chàng chưa.

Vừa nghĩ đến đó chàng liền hốt hoảng, vội che kín áo choàng đen lủi

đi, lại nghe thấy phía sau có người lẩm bẩm: “Con yêu này tò mò thật, đã đi
theo chúng ta một quãng rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.