HUYẾT CHIẾN BẠCH ĐẰNG - Trang 388

XVIII

Sau lễ hiến phù, bọn tướng soái nhà Nguyên nhao nhao phản kháng,

rằng chúng bị ta làm nhục và đòi phải sớm trả chúng về nước. Tất cả những
điều đó chúng đều nói qua ngục lại. Nói rằng giam, nhưng thực ta vẫn cho
chúng hưởng một chế độ ăn uống đầy đủ, không đánh đập tra khảo, nhưng
phải khai báo những điều cần thiết. Và chúng bị giam trong các cung thất
mà chúng phá phách, hoặc đốt cháy nham nhở nay được che chắn lại bằng
tre, nứa, lá.

Bữa nọ Phàn Tiếp lâm chung, vợ con y đều được quây quần săn sóc

và nghe lời trăng trối.

Thấy có tiếng khóc thút thít, Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật ló vào.

Biết tên ác tặc đã phải đền tội, ông nói một câu tiếng Việt, như là một sự
bâng quơ: “Trời thật có mắt!”.

Không ngờ câu nói làm cho Phàn Tiếp tưởng như đã chết lại từ từ hé

mắt rồi mở dần ra. Vợ con y mừng quýnh, tưởng như y có thể sống lại,
tiếng khóc im bặt.

Phàn Tiếp cứ đưa tròng mắt lờ đờ về phía Chiêu Văn vương như

muốn nói với ông điều gì. Người nhà biết ý liền vái Trần Nhật Duật và
thưa:

- Bẩm đại vương, quan tham tri Phàn đại nhân tôi muốn có lời với

ông.

Trần Nhật Duật bèn ngồi xuống cạnh giường Phàn Tiếp, cánh tay bị

chém gần đứt trong trận Bạch Đằng của y đã bốc mùi thối khẳn. Tuy khó
chịu, nhưng vương nín thở không bịt mũi. Nom ánh mắt vẻ như cầu khẩn
của Phàn Tiếp, Trần Nhật Duật liền hỏi vừa đủ mọi người nghe:

- Chắc có điều gì ân hận?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.