HUYẾT CHIẾN BẠCH ĐẰNG - Trang 392

nhục muôn đời. Bữa đó từ Chiêu lăng trở về, quan gia đi trước chợt trông
thấy chân ngựa đá có vết lấm bùn, nhà vua ứng khẩu đọc lên cái tứ vừa lóe
ở trong đầu lại thành một đôi câu đối rất chỉnh, nói lên sự gian nan qua hai
cuộc kháng chiến chống xâm lăng:

Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã,

Sơn hà thiên cổ điện kim âu.

(Đất nước hai phen chồn ngựa đá,

Non sông ngàn thuở vững âu vàng).

Im lặng một lát, viên vạn hộ Sầm Đoàn là tên tướng đánh bộ, bị bắt

khi y đã chạy trốn tới gần biên ải, nhẹ nhàng hỏi:

- Chúng tôi muốn được biết khi nào quý quốc có thể cho chúng tôi hồi

hương? Việc chúng tôi bị bắt, các ông đã tâu lên thiên tử chưa?

Nghe tướng giặc hỏi đến ngứa cả tai, Phạm Ngũ Lão liền đáp:

- Các ông đâu chỉ có vài ba người mà bảo muốn đi lúc nào cũng được.

Nếu tất cả các ông và quân lính bị bắt muốn về bộ, chúng tôi quả thực
không có xe, có ngựa cho các ông đi, mà phải đi bằng đôi chân. Từ đây về
đến Tư Minh đi mất hai mươi ngày. Ấy là chưa kể ốm chết dọc đường phải
dừng lại chôn cất. Tuy nhiên, việc chuẩn bị lương thực cho tù binh về nước
với chúng tôi lúc này hết sức khó khăn. Vì rằng lúa gạo trong dân đã bị các
ông cướp hoặc đốt hết rồi. Hiện nay dân tôi cũng đang đói, cho nên thả các
ông về sớm ngày nào chúng tôi đỡ tốn kém ngày đó.

Sao, các ông muốn về bằng đường thủy cả à? Tức là quân thủy xin về

đường thủy, quân bộ xin về đường bộ. Được thôi! Phạm Ngũ Lão ngừng lời
nhìn lũ tướng giặc, rồi hỏi:

- Ô-mã-nhi, ông có biết số thuyền của ông bị quân tôi đốt cháy bao

nhiêu chiếc, bao nhiêu chiếc bị đâm vào cọc, bao nhiêu chiếc xô nhau vỡ
toác rồi chìm xuống đáy sông… và còn lại bao nhiêu chiếc? Việc này không
thấy Lý Thiên Hựu biên chép trong sổ sách của các ông.

Ô-mã-nhi có vẻ bực tức. Nhưng rồi y cũng phải đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.