Tô Mạt suy nghĩ một chút, kể tường tận chuyện xảy ra ở địa phủ cho
Đào Tử nghe, Đào Tử nghe xong lại hoang mang khó hiểu.
“Nếu như nói có quà cho cậu, không thể có chuyện anh ta rảnh rỗi nói
giỡn chơi rồi, nhưng trong nhà không có thay đổi, trong tiệm cũng không
thấy gì cả. Ôi, Kiều Dật và Tử Ngâm đã đi đâu đây?” Đào Tử nói xong thì
ngồi xuống sô pha.
“Đây là cái gì?”
Đào Tử vừa mới ngồi xuống đã phát hiện có một chiếc bình nhỏ màu
đen đặt trên bàn trà, trên bình còn khắc một loạt bùa chú, nhìn có vẻ rất kì
dị.
Tô Mạt sừng sốt, dòng bùa chú này hình như hơi quen, đây là...
Nguy rồi, không đợi Tô Mạt bảo Đào Tử bỏ chiếc bình xuống, dòng bùa
chú bỗng rời khỏi bình, trong nháy mắt cả căn phòng bị bùa chú vây quanh
tạo thành một kết giới màu đen, chính giữa kết giới thình lình xuất hiện một
khe nứt, một lực hút khổng lồ phát ra từ cái khe đó. Đào Tử không phòng
bị nên bị hút vào khe ngay lập tức, còn Tô Mạt tuy vừa nhìn thấy bùa chú
triển khai đã có dề phòng, có điểu bởi vì lực hút kia quá mạnh, chưa kịp
phản kháng cô đã bị nó hút vào không gian của kết giới.
Khi hai người bị kết giới cuốn đi, cái khe xuất hiện tại kết giới bắt đầu
thu hẹp dần, lúc sắp biến mất, một bóng đen cũng chui vào theo, sau đó căn
phòng yên tĩnh trở lại.
Trong một căn phòng nhỏ nào đó tại thành phố A, một trận pháp mở ra
ngay sau khi kết giới biến mất, căn phòng đó không bật đèn nên nhuốm
màu âm u, có bày giá nến được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn ở giữa phòng,
những chiếc giá đó đều được cắm nến trắng, sắp hàng theo thứ tự. Khi kết
giới tạo ra bởi bùa chú trong tiệm của Tô Mạt biến mất, cây nến đầu tiên