HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 122

chút phiền phức, không ngờ ở địa phủ cũng gặp phải tên đó, hắn nói đâ
chuẩn bị một món quà cho mình, không biết lần này sẽ là phiền phức gì
đây. Trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ? Hàn Ngạo đâu?”

Cậu trở về thể xác của mình trước đi, sau đó nói tiếp. Hàn Ngạo...”

Tiếng mở cửa cắt ngang lời Đào Tử sắp thốt ra Hàn Ngạo đi từ ngoài

vào. Tay anh cầm mấy chiếc túi, thấy Tô Mạt thì cong khóe môi dịu dàng
cưòi, “Không biết bao giờ em về nên anh đến quán ăn sáng em thích nhất
mua điểm tâm cho em, đề phòng lỡ em trở về đói bụng lại không có đồ ăn,
không ngờ lại đúng lúc như vậy.”

Tô Mạt nhìn bữa sáng trong tay Hàn Ngạo, đôi mắt cay cay, cô quay đầu

đi không đế cho Hàn Ngạo thấy vẻ mặt lúc này của mình, sau đó vừa lên
lầu vừa nói, “Em đi rửa mặt rồi thay quần áo rồi chúng ta cùng ăn sáng
nhé”

“Chắc anh cũng biết chuyện gì xảy ra với cô ấy phải không?”

“Ừ, nhưng tôi vẫn không rõ cuối cùng Thiên Niên Kiếp mà hai người

nói là cái gì?”

Đào Tử không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh định gạt cô ấy đến bao

giờ? Khả năng của anh không chỉ dừng lại ở mức độ này, tôi chưa thấy có
mấy ai dám dùng thân xác đi đến địa phủ như vậy bao giờ.”

“Tạm thời vẫn chưa định nói cho cô ấy biết, tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy

bằng cách của mình thôi. Hơn nữa, nếu để cô ấy mỗi ngày lo lắng đến an
nguy của tôi như tôi lo lắng cho cô ấy vậy chi bằng không nói, chuyện như
vậy một người gánh chịu là được rồi.” Hàn Ngạo vừa bày bữa sáng vừa nói
thản nhiên, như thể trong mắt anh những chuyện này rất đỗi bình thường.

Đào Tử nhìn Hàn Ngạo, do dự cất lời, “Thật ra thì...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.