HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 123

“Thơm quá, em đói meo rồi.” Tiếng nói Tô Mạt ngắt ngang lời Đào Tử

sắp thốt ra, hai người đồng thời quay đầu lại thấy Tô Mạt đã thay quần áo
đứng phía sau, cười khúc khích nhìn họ.

“Sao hai người cứ nhìn tôi mãi thể? Ăn cùng đi, ăn xong chúng ta đến

tiệm xem Tử Ngâm và Kiều Dật.”

Trong lòng ba người đều hiểu, qua thời gian này, thòi khắc yên bình thế

này sẽ bị phá vỡ, cũng như khoảnh khắc ánh mặt trời vạch đêm đen lúc
bình minh, đúng là mặt trời mang đến ánh sáng, song thứ họ sắp phải đối
mặt chính là màn đêm bí ẩn.

“Ngạo, anh ở nhà đi, em đã thiết lập kết giới trong nhà, em và Đào Tử

ra tiệm một lát sẽ về ngay, anh an tâm chờ bọn em ờ nhà nhé!”

Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ khẽ mỉm

cười gật đầu, giống như anh không biết Tô Mạt đi làm chuyện gì, chỉ biết ở
nhà đợi cô trở về mà thôi. Lòng anh như đang bị vô số vuốt mèo cào cấu,
các trạng thái cảm xúc đan xen lẫn nhau, dù vậy khuôn mặt vẫn duy trì vẻ
bình tĩnh.

Đào Tử đồng cảm nhìn Hàn Ngạo không nói gì, chỉ gật đầu với anh rồi

quay người đi đến cửa đứng đợi Tô Mạt. Dặn dò Hàn Ngạo xong, Tô Mạt
quan sát kết giới trong nhà, không ngoảnh đầu lại mà theo Đào Tử rời khỏi
nhà đi về hướng cửa tiệm.

Tô Mạt mở cửa, trong tiệm không hề có gì thay đổi, Đào Tử tiến lên

một bước mở cánh cửa căn phòng nhỏ bên trong ra, căn phòng trống huơ
trống hoác.

Tô Mạt đi theo Đào Tử vào căn phòng nhỏ xung quanh, Tử Ngâm và

Kiều Dật không có ở đây.

“Mạt Mạt, anh ta nói thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.