HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 142

Ối chà, điều này thật hết sức thú vị, mình không phản ứng, ngược lại ả

dám đụng đến mình. Chẳng biết con chồn hôi này nghĩ thế nào, chi bằng đi
theo một đoạn tìm hiểu tình hình xem sao, dù gì trận pháp này không phá
được thì mình cũng chẳng qua được trận kế tiếp.

Nghĩ đến đây, Tô Mạt khẽ lắc đầu.

Khi chồn hôi kia thấy Tô Mạt lắc đầu thì không khỏi mừng rỡ.

"Ôi chao, cô nương gặp được tôi là may mắn lắm nhé, vài trăm dặm

xung quanh đây ai mà không biết bà mai Khả Khả tôi chứ. Cô có thấy đội
ngũ rước dâu này không? Đây chính là nhà phú hộ giàu có nhất trong vòng
vài trăm dặm, cô nương nhà ai được rước về là có phúc tu mấy kiếp đấy,
hiện giờ công tử của thành chủ Tuyên Thành đang nhờ tôi làm mai, tôi thấy
tướng mạo cô nương cũng thật là trăm người mới có một, cô có chịu làm
vợ thành chủ không?"

Tô Mạt nghe đến đây không khói bật cười, cô cười vì tên thành chủ kia

không biết lai lịch ra sao, không chừng cũng là súc sinh giống con chồn hôi
thành tinh này. Bây giờ giả làm người ở nơi đây, còn vọng tưởng muốn kết
hôn nữa, chi bằng mình đi theo qua đó dò xét xem thế nào.

Chồn tinh thấy Tô Mạt cười thì cho rằng chuyện vui đã thành, vội vàng

bảo đám kiệu phu hạ kiệu rồi dìu Tồ Mạt ngồi vào trong kiệu giấy, đám
người tiếp tục gióng trống thổi kèn đi thẳng về phía trước.

Tô Mạt ngồi trong kiệu ngắm nhìn cảnh ven đường, cô ủ rũ phát hiện dù

đi bao lâu nhưng vẫn là cảnh này chẳng mảy may thay đổi, ngoại trừ thấy
bọn người giấy dốc sức gióng trống thổi kèn phía ngoài thì chẳng nhìn thấy
gì nữa cả.

Tô Mạt nhàm chán ngáp mà lại không dám ngủ, dẫu sao vẫn chưa nắm

rõ tình trạng hiện giờ và cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.