HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 175

Nhìn Tô Mạt, Hàn Ngạo biết hành động vừa rồi thật sự đã làm cô sợ hãi,

anh vội vàng chống người ôm Tô Mạt vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi
cô.

“Câu trả lời của cô thế nào?" Hàn Ngạo hỏi Vị Ương.

Nhìn hai người yêu thương lẫn nhau, trong đôi mắt Vị Ương hiện vẻ ảm

đạm.

Khi nào cô mới có được tình cảm như vậy? Bản thân đã ở trong thế giới

này, kẻ ham mê vẻ ngoài của cô nhiều không kể xiết, đáng tiếc chẳng tìm
nổi một ai thật lòng thật dạ. Cô cũng không muốn làm khó đôi tình nhân trẻ
này, hôm nay thử thách người ta nhưng lại khiến chính mình bị tổn thương,
thật đúng là tự gây nghiệt.

Vị Ương cười khổ, "Tôi nói được làm được, tuy cậu lợi dụng sơ hở

trong lời tôi nhưng lời hứa vẫn được thực hiện, chờ khi vết thương của cậu
khá hơn một chút, tôi sẽ đưa hai người ra khỏi trang viên. Cầm lấy đi, đây
là thuốc trị thương.”

Vị Ương vừa nói vừa vung tay, trong tay xuất hiện một bình ngọc tinh

xảo.

"Thuốc trong bình ngọc này một nửaa thoa lên vết thương, một nửa

uống, vết thương của cậu sẻ nhanh chóng khép lại, bên kia còn có một căn
phòng, hai ngưòi nghỉ ngơi ở chỗ đó đi." Nói xong, Vị Ương ném bình
ngọc trong tay cho Tô Mạt rồi đứng dậy ròi đi.

Nhìn Vị Ương đi khỏi, Hàn Ngạo không chịu đựng được nữa, thân thể

chao đảo rồi ngã vào lòng Tô Mạt.

Tô Mạt vội vàng đỡ anh dậy cẩn thận đi đến căn phòng Vị Ương vừa

chỉ, đẩy cửa phòng ra, cô dìu Hàn Ngạo chậm rãi đi đến phía giường, sau
đó Tô Mạt lấy bình ngọc Vi Ương cho mình mở nắp ra, mùi hương thoang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.