HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 180

"Đã dậy chưa?" Ngoài cửa vang lên tiếng Vị Ương, Hàn Ngạo vội vàng

trả lời, cửa phòng bị đẩy ra, Vị Ương vẫn mặc một bộ váy đỏ đứng ở cửa,
khẽ gật đầu với Hàn Ngạo. Sau đó cô đi vào phòng, tìm đại một vị trí ngồi
xuống, bĩu môi nhìn Tô Mạt, "Còn chưa dậy à?"

Theo ánh mắt của Vị Ương, Hàn Ngạo nhìn thoáng qua Tô Mạt đang

ngủ say, "Ừ, còn đang ngủ."

"Có muốn tôi gọi cô ấy dậy không?" Vị Ương vừa nói vừa đứng dậy

đến bên cạnh Tô Mạt, Hàn Ngạo chưa kịp ngăn cản Vị Ương đã lay Tô Mạt
đang ngủ say. Anh lặng lẽ nhích ra giữa giường vài tấc, cố gắng tránh để lát
nữa không bị liên lụy.

Tô Mạt mơ màng cảm thấy có người không ngừng làm phiền cô ngủ,

thế là vung tay lên theo bán năng, một ngọn lửaPhượngHoàngliền bay về
phía người đỏ.

Nhìn ngọn lửa hìnhPhượngHoàngbay về phía mình, Vị Ương bất giác

nghiêng người tránh né, vừa mới hoàn hồn lại đã nghe thấy tiếng Hàn
Ngạo, "Đừng đứng lại chạy liên tục, nếu cô đứng lại sẽ bị đốt cháy đó."

Hàn Ngạo vừa dứt lời, Vị Ương liền cảm thấy phía sau lưng mình nóng

rực, cô không dám khinh thường vội vàng né người lần nữa, vừa trốn vừa
hỏi Hàn Ngạo đang xem chuyện vui trên giường, "Chuyện này là sao? Làm
sao mới có thể thoát được hả?"

"Chậc, lúc Mạt Mạt nhà tôi ngủ đừng nên làm ồn cô ấy, nếu không sẽ

xuất hiện ngọn lửa rèn luyện thân thể cùng cô đấy. Cô cứ trốn trước đi, cô
ấy sẽ tỉnh ngay thôi." Hàn Ngạo nhún vai, ý bảo mình cũng bị thương
không thể giúp gì được.

Vị Ương nổi cáu, "Tô Mạt, mau tỉnh lại cho bà, hình tượng của bà mất

hết cả rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.