HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 222

"Cầm lấy đi, thuốc tôi luyện tuy không thể làm người chết sống lại,

xương trắng mọc thịt, song dù sao cũng có thể phòng ngừa bất trắc. Tôi
cũng không nói nhiều nữa, lát nữa sẽ bảo Mặc Uyên đưa các người đi."

Tô Mạt nhận chiếc bình từ tay Vị Ương, nhìn cô bằng ánh mắt lưu luyến

và biết ơn. Nếu không nhờ Vị Ương thì chắc chắn việc cứu Đào Tử sẽ gặp
vô vàn trắc trở chứ đừng nói còn được Quỷ Vương đích thân tiễn.

Muôn vàn lời nói đều chứa đựng trong cái gật đầu khẽ khàng của Tô

Mạt, tình bạn của hai người ờ hai thế giới khác nhau này mãi mãi khiến Tô
Mạt cảm động mỗi khi nhớ lại.

Tử Khanh nhìn hai người đang thương cảm rồi đi đến bên cạnh chị

mình, đưa tay nắm tay Vị Ương, lặng lẽ an ủi cô. Nghìn năm nay, người có
thể khiến chị gái mình xúc động như thế này thật hiếm.

Vị Ương quay đầu về phía Mặc Uyên, "Bắt đầu đi."

Mặc Uyên đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh ba người Tô Mạt, vừa

mới phất tay lên trong phòng lập tức xuất hiện một kết giới.

Mặc Uyên thản nhiên lên tiếng, "Các người đi theo kết giới này là có thể

rời khỏi Quỷ giới. Có điều là dù về được Nhân giới song vẫn chưa thoát
khỏi trận pháp."

Tô Mạt lại nhìn về phía Vị Ương, hít một hơi thật sâu rồi đi vào kết

giới. Hàn Ngạo và Đào Tứ nhìn Tô Mạt rời đi liền xoay người chào đám
người Vị Ương rồi cũng vào theo, kết giới tức thì biến mất.

Buồn thương ly biệt trong trận pháp không hề ảnh hướng đến thế giới

ngoài trận. Lúc này, tại thành phố A, trong căn phòng nhỏ yên tĩnh thắp bảy
cây nến cũng phát sinh động tĩnh. Ánh đèn leo lét chiếu lên mặt bàn chỉ còn
hai cây nến đang cháy, như thể sẽ tắt bất cứ lúc nào. Người đàn ông áo đen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.