HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 228

Đó là một đoàn người, có nam có nữ, có già có trẻ. Nhỏ nhất là trẻ con

vừa mới biết đi, mà già nhất là người đã đến tuổi tóc hoa râm.

Hàn Ngạo lấy tay huých Đào Tử bên cạnh, “Cô có thấy không?"

Đào Tử sững sờ, ngay sau đó nhận ra Hàn Ngạo đang hỏi mình có nhìn

thấy cảnh trước mắt hay không, bèn khẽ gật đầu, "Ừ, có thấy."

Tô Mạt nhìn hai người bên cạnh, vừa bực mình vừa buồn cười. Đã đến

lúc nào rồi mà hai người này còn có thời gian tám chuyện nữa chứ.

Nhìn đám người càng lúc càng đến gần, họ có thể xác định tất cả đều

còn sống. Kì lạ là trạng thái của đám người này rất kì dị, đôi mắt vô hồn,
mặt thì dại ra. Như thểphía trước có gì đó dẫn dắt, tất cả đều nhìn về một
phía mà đi đến. Dù là đứa bé vừa biết đi hay là người già tóc hoa râm đều
như vậy cả.

“Họ bị làm sao thế nhỉ? Mất hồn ư? Mà cũng không thể mất hồn tập thể

như vậy chứ? Nhìn số người này không một trăm cũng phải trên vài chục.
Có thể khiến cả đám người cùng mất hồn như thế thì phải tài giỏi đến cỡ
nào?"

Càng lúc càng nhiều người đi lướt qua họ, cùng hướng với đám người

kia, ba người nhìn nhau rồi đi theo sau.

Khung cảnh vẫn mờ tối như vậy, đi thẳng đến phía trước, trong lòng họ

cũng phập phồng lo lắng. Không biết lần này rốt cuộc sẽ gặp phải nhân vật
thế nào đây?

Cuối cùng, khi đã đi được nửa tiếng, tốc độ đám người kia bắt đầu chậm

lại. Lúc nàyPhượngHoàngmàu vàng bay lượn đã sớm ẩn mình trong thân
thể Tô Mạt.PhượngHoàngHỏa trong tay cũng đã tắt, không gian tối om đen
kịt chi có thể nhìn thấy ở khoảng cách vài bưóc mà thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.