HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 305

Hàn Ngạo lo lắng nói, vì tình trạng thân thể Tồ Mạt hiện giờ chưa rõ, lại

gặp phải chuyện như vậy, sớm biết đã chẳng đi du lịch rồi.

Dường như nhìn thấu nỗi lo lắng của Hàn Ngạo, Tô Mạt an ủi anh.

"Anh đừng lo lắng nhiều như vậy. Thuận theo tự nhiên sẽ tốt thôi, nếu

gặp phải thì đối mặt thôi, vì đến cuối cùng thế nào chúng ta cũng sẽ có chút
ích lợi. Thu hoạch này không nhỏ, dĩ nhiên nếu như chúng ta lấy được...”

Sương mù dày đặc bao phủ màn đêm yên tĩnh dần tan, nơi chân trời óng

ánh màu trắng bạc, trời cũng sắp sáng, Tô Mạt mệt mỏi ngáp, nắn nắn cổ
mình, “Không được, mình muốn ngủ, cả đêm bị hành hạ mà chẳng phát
hiện được gì, còn khiến chúng ta mơ hồ hơn nữa. Ngủ một lát đi, tỉnh dậy
rồi tiếp tục."

Vừa nói Tô Mạt vừa đi vào phòng, trong mắt Hàn Ngạo và Đào Từ đều

hiện lên vẻ mỏi mệt. Kể từ tháng cô hồn chẳng có ngày nào yên tĩnh, cũng
được, nghỉ ngơi một chút tỉnh dậy rồi tính, ba người trở về phòng của riêng
mình.

Lúc này tại quầy lễ tân của khách sạn suối nước nóng, nhân viên lễ tân

đang hoang mang dụi mắt nhìn màn hình vi tính trước mặt. Thật là kì lạ, cô
nhớ mang máng phòng số 212 ở ngã rẽ tầng hai rõ ràng có một người đến
ở, sao giờ máy tính lại hiển thị phòng này còn trống chứ. Ngay cả thông tin
đăng kí cũng biến mất sạch. Căn phòng này sao thế? Là ai ở căn phòng này
vậy nhỉ?

Cô nhân viên lễ tân hồ đồ gãi gãi đầu, thầm cười, có lẽ gần đây mình

bận việc quá nên mệt mỏi, nhớ nhầm. Đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi
của quản lí, cô đáp lời, lắc đầu như muốn xua đi những chuyện khiến mình
hoang mang, sau đó đi đến chỗ người quản lí.

Sau khi nữ nhân viên lễ tân rời khỏi, màn hình máy tính ở quầy bỗng

chớp nháy vài cái rồi trở lại bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.