HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 312

Tó Mạt vừa cười giải thích vừa lấy tay chọc vào Hàn Ngạo phía sau,

“Hai chúng mình còn đang đánh cược xem lúc nào cậu mới phát hiện. Có
điều lớp da người ban đầu cậu vừa nhìn thì đã phát hiện ra ngay.”

Đào Tử phồng hai má lên tỏ vẻ tức giận, bất đắc đĩ nhìn Tô Mạt, thì ra

hai người này luôn chê cười mình mà!

"Được rồi, cậu đừng giận, mình cũng không ngờ cậu lại không mở thiên

nhãn. Mình nghĩ cậu có thể thấy mấy ma nữ thì kia chắc là đã mở thiên
nhẵn rồi cơ!"

"Ơ, không đúng, mình cũng cảm thấy kì lạ. Nói thật, từ đâu đến giờ,

mình đã quên béng chuyện âm dương nhãn. Cậu nhắc vậy làm mình thấy
có điều gì đó không được bình thường, mấy lần mình thấy ma đều là lúc
mình không mở thiên nhãn, như vậy là sao nhỉ?"

"Hai người nói xem, đến cùng thì trận pháp gì có thể dung hợp da người

âm thai, nước mắt quỷ, máu Hạn Bạt, nanh cương thi, không những có cả
tim ma mà còn có đá Tam Sinh và hoa Bỉ Ngạn trăm năm?" Tiếng nói lành
lạnh của Tô Mạt bỗng cất lên khiến Hàn Ngạo và Đào Tử dồng thời sửng
sốt.

"Nanh cương thi? Cậu nói thứ trong tay mình à?" Đào Tử giơ chiếc răng

nanh lên, nghi ngờ hỏi Tô Mạt.

"Đúng vậy, vừa rồi không phải đã nói là cùng bộ sao? Trong tay cậu

không nhũng chỉ là nanh cương thi, mà còn là nanh cương thi bay nữa. Có
thể nó thuộc về Hạn Bạt này đấy. Cương thi bay bình thường phải tu luyện
nghìn năm mới thành công, muốn lấy được nanh của nó khó không thua gì
đánh bại một con Hạn Bạt."

Tô Mạt nhận lấy nanh cương thi bay trong tay Đào Tử, thản nhiên nói.

"Còn có tim ma nữa ư?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.