HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 421

Thương, Ly Thương... Trong lòng Đào Tử vương vấn người đàn ông mà cô
không thể nào hận được...

"Sẽ ngạt thở đấy."

Tiếng nói bỗng truyền đến khiến Đào Tử khựng lại, cô không dám vén

chăn lên, dường như sợ rằng đây vốn là một giấc mộng, nếu cô mở mắt ra
thì giấc mộng này sẽ tan biến ngay tức khắc.

"Sao vậy? Sao còn không ra? Khó chịu ở đâu à?"

Ly Thương lo lắng đi đến bên giường, đưa tay kéo chiếc chăn trùm kín

trên đầu Đào Tử, cũng đang âm thầm trách bản thân. Cho dù cơ thể Đào Tử
khác với người thường, nhưng dù sao trước đó không lâu cô vừa mới bị
thương, huống chi lại là lần đầu tiên, tại sao anh anh lại không quan tâm,
không để ý mà muốn cô mấy lần, có phải hiện giờ thân thể cô đã bị làm sao
rồi không? Chiếc chăn đang bọc kín Đào Tử cuối cùng cũng được kéo ra,
anh trông thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.

"Tại sao lại khóc?"

Ly Thương đau lòng ôm Đào Tử vào lòng, đưa tay nhẹ nhàng lau nước

mắt trên mặt cô, cuối cùng Đào Tử không nhịn được mà ôm lấy anh bắt đầu
khóc to hơn.

"Em... Em nghĩ rằng anh đi rồi, nghĩ rằng sau này sẽ không còn được

gặp lại anh nữa..."

Nghe Đào Tử nói vậy khiến thân thể Ly Thương khựng lại, đúng vậy,

cuối cùng anh vẫn phải rời đi, nhưng mà...

"Anh sẽ trở về, nhất định... Cho nên đùng khóc, ngoan, anh chưa đi."

"Ngày mai phải rời đi sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.