HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 458

Tô Mạt bỗng giật mình, nhớ đến một khả năng khác. Longmạchđứt!

Tuy rằng trong lịch sử không có mấy ai đủ khả năng làm đứt được

longmạch, song nếu không phải thế thì cô thật sự không nghĩ ra được
nguyên nhân nào khác khiến tinh tượng hiển hiện như thế. Điềm báo hiển
linh rõ nét trên bầu trời như thế là vận mệnh của cả một quốc gia, xem ra
động tĩnh lần này không nhỏ.

"Ngạo, anh tỉnh rồi?"

"Ừ, em sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?"

"Em không sao, khiến anh lo lắng rồi, có muốn ngủ thêm chút nữa

không? Em đi gọi bữa sáng." Tô Mạt nhìn anh không ngừng xoay bả vai, lo
lắng nói.

"Không cần, chúng ta mau chóng ăn sáng xong rồi đi tìm

longmạchthôi." Hàn Ngạo xua tay, ý bảo mình không có vấn đề. Anh đứng
dậy, vừa đi ra ngoài phòng vừa dặn dò Tô Mạt, "Em rửa mặt trước đi, anh
chuẩn bị bữa sáng, xong ngay thôi."

Sau bữa sáng, hai người làm thủ tục trả phòng, thuê một chiếc xe để

thuận tiện vào núi, tiến về phía Tây Nam. Suốt quãng đường họ không nói
gì với nhau, Hàn Ngạo tập trung lái xe, còn Tô Mạt thì nghiên cứu bản đồ,
suy đoán vị trí của bảy cô gái.

Đi chừng một giờ, rốt cuộc đã tiến vào ngọn núi thứ nhất. Vị trí này hẳn

là gần đầu rồng, hai người không ngừng lại, tiếp tục đi sâu vào núi. Tô Mạt
và Hàn Ngạo không tính sai, nơi này đúng là không có ai, bởi vì là đầu
rồng nên thực tế cũng không quan trọng gì. Nếu muốn ra tay, dù là mượn
vận hay làm đứtmạchthì đều phải chọn chỗ hiểm, như vậy mới có thể kiềm
chế longmạch. Nếu không với loại longmạchđã có linh tính trong núi lớn
này, cách bình thường hoàn toàn không thể nào chân chính đến gần nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.