HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 492

“Tô cô nương có nhà không?” Tiếng nói chợt vang lên ngoài cửa khiến

Tô Mạt sửng sốt, vội vàng đáp lại, sau đó ôm hồ ly đi ra.

“Ôi chao, con chó của cháu xinh quá.” Thím Lý theo phản xạ vuốt ve hồ

ly nhỏ, Tô Mạt giả vờ giật mình khẽ buông tay, thoắt cái hồ ly đã nhảy
phóc xuống đất.

“Tên nhóc này nghịch ngợm lắm nhưng lại sợ người lạ, thím xem, chạy

trốn rồi kìa.” Cô vừa cười trong lòng vừa nghĩ, nếu không làm vậy thể nào
thím ấy cũng bị cắn một cái cho xem, còn nói nó là chó nữa chứ. May mà
tên nhóc này tính tình không lỗ mãng, không lên tiếng, nếu không sẽ lập
tức bị người ta xem là yêu quái mất.

Thật ra Tô Mạt không biết, điều cô lo sợ căn bản không thể xảy ra, vì

ngoài cô ra đâu có ai nghe được lời hồ ly nói chứ.

Đang được ôm trong lòng lại bị Tô Mạt đột ngột ném xuống đất, hồ ly

nhỏ liếc cô một cái, nét mặt sa sầm. Nó đâu phải con chó con mèo không
hiểu chuyện, người kia sờ một chút cũng đâu có sao, vậy mà cô gái này lại
ném nó xuống đất. Nếu không phải thân thủ lanh lợi thì chắc nó đã ngã dập
đầu hôn mê rồi. Còn người đàn bà kia nói nó là chó nữa chứ, chó mà có
huyết thống dòng dõi cao quý như nó à? Thật là! Ngáp một cái, hồ ly lảo
đảo đi vào trong tìm chỗ ngủ.

Vất vả lắm mới tiễn thím Lý về, Tô Mạt cầm chiếc rổ thức ăn bà tặng

đóng cửa quay vào nhà tìm tên nhóc kia, không biết đã đi đâu mất rồi.

“Tôi đói rồi.” Một giọng nói trẻ con vang lên, nhóc hồ ly cuộn mình

trong chăn bỗng cất tiếng, mắt lấp lánh nhìn cô, khiến Tô Mạt giật mình
nhưng cũng cảm thấy nhóc này đáng yêu vô cùng.

“Ở đây có thức ăn thím Lý mang đến, cậu có muốn ăn không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.