HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 605

của mấy cô gái khác rồi chạy về phương xa thì trong nháy mắt hai cô gái
cũng biến mất tăm.

Người trong tiệm này đều không phải người bình thường, Ngải Giai

nhìn bóng dáng biến mất, trong lòng bỗng xuất hiện ý nghĩ này. Cũng
không biết người này có thể giải quyết tình trạng trước mắt của cô hay
không? Theo Ngải Giai, có lẽ cô gặp phải ma quỷ rồi.

“Ngải Giai, đi mau đi, cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Cô bạn thân lôi kéo,

gọi Ngải Giai hoàn hồn lại.

“Ơ, xin lỗi, mình thấy nhiều người bỗng xảy ra tình huống như vậy nên

hơi sợ, chúng ta mau đi thôi.” Ngải Giai áy náy cười với cô bạn, sau đó để
mặc cô ấy kéo mình rời đi. Cô vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cửa tiệm kia,
trong lòng thầm tính toán.

Vài ngày sau, lúc ngủ thì Ngải Giai sẽ đến thế giới kia, còn ban ngày thì

cô quanh quẩn gần tiệm Tô Mạt, quan sát những người lui tới của tiệm này.
Cô điều tra thăm dò, đến khi xác định căn tiệm này giống như cô đã nghĩ
thì mới can đảm tìm đến.

“Vậy là hiện tại mỗi buổi tối cô đều đến thế giới kia phải không?” Nghe

Ngải Giai kể xong, Tô Mạt suy nghĩ cặn kẽ rồi hỏi lại. Tình trạng Ngải Giai
dường như cô đã từng thấy ở đâu rồi. Có điều đó không phải là chiếc hộp,
mà là một bức tranh.

Mọi người đều biết Dương Quý Phi thời Đường, một trong tứ đại mỹ

nhân, xinh đẹp có một không hai, tao nhã tuyệt thế. Bạch Cư Dị từng miêu
tả vị mỹ nhân này là “Một cái ngoái đầu trăm quyến rũ. Sáu cung nhan sắc
cũng lu mờ”. Cũng chính vì vậy mà vị mỹ nhân này cuối cùng chết thảm tại
trạm dịch Mã Ngôi trong loạn quân.

Tương truyền rằng, có một vài thuật sĩ ở đảo quốc nào đó thương tiếc

Dương Quý Phi chết thảm, vậy nên họ dốc hết lòng để lấy thi hài của bà rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.