HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 606

thiêu thành tro cốt, sau đó thêm thuốc nhuộm, dùng bí pháp phong ấn trong
một bức tranh. Phàm là người thấy được bức tranh đó đều điên đảo thần
hồn, cuối cùng biến mất trong nhân thể. có điều hiện tại không rõ tung tích
bức tranh đó ở đâu.

“Đúng rồi, có thế cho chị xem thử ngọc bội hắn đưa cho em không?” Tô

Mạt như chợt nghĩ đến điều gì, cô nhìn Ngải Giai bồn chồn trước mắt, cất
lời hỏi.

“Hả? Ngọc bội à? Dĩ nhiên có thể.” Ngải Giai vừa trả lời vừa đưa ngọc

bội trên cổ ra, sau đó đưa Tô Mạt quan sát, “Xin lỗi, sau khi em đeo miếng
Ngọc này vào thì không thể tháo ra được, nên chị chịu khó nhìn như vậy
nhé.”

“Không sao.” Tô Mạt vừa đáp lời vừa đứng dậy đi đến trước mặt cô bé,

đặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, sau đó nhìn kỹ càng.

“Quả nhiên là như vậy, thật sự khó làm nhỉ?” Nhìn miếng ngọc bội, Tô

Mạt cau mày, thật không biết cô bé Ngải Giai này đã tu duyên thế nào mà
lại chọc phải thứ rắc rối đến vậy.

“Sao vậy ạ?” Thấy khuôn mặt thờ ơ của Tô Mạt trở nên nghiêm túc,

Ngải Giai bất an, “Có phải ngay cả chị cũng không giải quyết được không?
Em phải làm sao đây?”

Nói đến đây thì mắt Ngải Giai đỏ hoe.

“Không phải là không xử lí được, có đièu em không suy nghĩ kỹ lại à?

Người có thể lấy được miếng ngọc bội này sẽ có được mọi mơ ước của
người đời, thật ra cũng không có gì không tốt, chỉ là trong hiện thực sẽ mãi
mãi cô đơn thôi. Khi em không thích em có thể lựa chọn không ra ngoài
nữa.” Tô Mạt nhìn cô bé lần nữa, thấy rõ đôi mắt Ngải Giai trong veo, thảo
nào bị chọn trúng. Có điều, không biết nếu ở lâu trong thế giới kia, vẻ tinh
khôi này có bị vẩn đục hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.