HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 612

Được Ngải Giai cho phép, mấy tỳ nữ bắt đầu tiến lên rửa mặt trang

điểm cho cô, rồi sau đó đưa cô đến đại sảnh. Vừa vào đại sảnh cô đã thấy
vẻ mặt sa sầm của Mặc, cô chọn một vị trí khá xa với hắn, sau đó ngồi
xuống.

“Nàng ngồi cách xa ta như thế là sợ và ăn thịt nàng sao?” Thấy hành

động của cô, vẻ mặt Mặc càng khó coi hơn, “Ta đã biết chuyện nàng tìm
người đối phó ta. Vô ích thôi, nàng đừng uổng phí công sức. Chắc hẳn nàng
đã biết được thân phận của ta, chỉ cần bí pháp Kinh Phật còn tồn tại thì ta
sẽ không biến mất. Dù các nàng nghĩ ra cách đối phó ta lần này, ta vẫn sẽ
trở lại lần nữa. Về phần người kia, vì thân phận của cô ta nên ta chỉ ra tay
cảnh cáo nho nhỏ, nàng cũng đừng nghĩ đến việc tìm cô ta nữa.”

“Anh nói gì?” Nghe thấy Mặc nói trừng phạt người giúp mình, Ngải

Giai bật dậy khỏi ghế, “Anh đã làm gì chị ấy?”

“Chỉ là từng hạt nho nhỏ thôi, nàng không cần lo lắng. Dọn bữa lên đi.”

Nhìn Ngải Giai, Mặc vung tay ra lệnh cho đám tỳ nữ.

“Đừng khó chịu, ta không làm gì cô ta cả, chỉ để cô ta mơ một giấc mơ

thôi. Ngồi xuống ăn cơm đi, ta sợ nàng cô đơn nên mới tìm mấy cô nương
yêu tộc đến làm bạn. Nàng không phải sợ, họ chỉ là hoa yêu thôi.” Thấy vẻ
mặt Ngải Giai khó coi, Mặc cũng xoa dịu, gắp thức ăn bỏ vào chén cô.

Ngải Giai im lặng, cúi đầu ăn, trong lòng lo lắng cho Tô Mạt không

thôi.

Thành phố A, nhà số 2008, đường Thanh Lâm.

“Mạt Mạt, sao cậu ngủ ở đây? Cô gái này là ai?” Đào Tử chỉ cô gái đối

diện Tô Mạt, nghi ngờ hỏi.

“Coi như bị gài bẫy đi.” Tô Mạt cười khổ nhìn Ngải Giai đối diện, lại

nhìn Hàn Ngạo và Ly Thương, mở nụ cười bất đắc dĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.