HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 631

“Như vậy cũng là ý kiến hay, có điều mình ngại đi tìm Chuyển Luân

Vương quá. Lỡ như ngày nào đó ông ta thật sự tìm mình đánh cờ, vậy đúng
là bi kịch.” Tô Mạt cười nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hay là tối nay mình sẽ đi
một chuyến, ngày mai có thể nói chuyện rõ ràng với Ngải Giai, thuận tiện
xem thử việc này chúng ta có nên giúp hay không.”

Ánh nắng ban trưa ấm áp, căn phòng yên bình, Ngải Giai ôm chiếc hộp

về nhà, không ngừng nhớ lại đoạn đối thoại cuối cùng của Đào Tử và câu
chuyện hôm nay đã nghe. Nếu đổi lại là cô, thì cô sẽ lựa chọn thế nào?
Bỗng chốc cô cảm giác cả người mình mỏi mệt, đầu óc rối loạn, bèn dứt
khoát lắc đầu rồi tiếp tục đi về phía nhà.

“Mạt Mạt đâu?” Trời tối Hàn Ngạo về đến nhà nhìn quanh một vòng,

bèn hỏi Đào Tử đang ngồi dựa trên ghế sô pha.

“Đi xuống địa phủ rồi.” Đào Tử uể oải, hưởng thụ việc Ly Thương bưng

trà rót nước.

“Đi địa phủ làm gì? Đi khi nào?” Vừa nghe Tô Mạt đi địa phủ, Hàn

Ngạo đã sốt ruột, định mở kết giới đi tìm cô.

“Mạt Mạt bảo anh chờ ở nhà, cô ấy sẽ nhanh chóng trở về. Cô ấy đi tra

sách Tam Thế.” Đào Tử cản bước chân Hàn Ngạo, “Không sao đâu, bây
giờ Mạt Mạt đã không giống như trước nữa, cô ấy không còn nguy cơ kiếp
số nghìn năm mà còn trở nên rất mạnh nữa.”

Hàn Ngạo quay đầu lại, cuối cùng dừng bước, sau đó ngồi xuống ghế

lặng lẽ chờ Tô Mạt về.

Tô Mạt một mình đi xuống đườngHoàngTuyền, trong lòng đã thầm thấy

hối hận. Sớm biết như vậy cô đã chờ ở nhà, khi Hàn Ngạo về nhất định sẽ
đi với cô. Bây giờ cô đã nói với Đào Tử bảo Hàn Ngạo ở nhà chờ cô, đi
một mình chán quá đi mất. Vừa đi Tô Mạt vừa thầm ảo não, nhưng đã đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.