Trong vòng hai năm nay , hắn đã thường trực bên khung cửa nơi quán lão
Tôn Gù để nhìn ánh đèn , hắn cứ trông cho trời mau tối , hắn lại muốn cho
trời cứ tối mãi .
Hai năm dài đằng đẵng , chừng nhớ lại hắn cảm thấy như mới ngày hôm
qua .
Lão Tôn Gù vẫn kề cận bầu bạn cùng với hắn , lão không hề mở miệng .
Tôn Tiểu Bạch vụt thở dài :
- Bây giờ còn chưa đến giờ cơm tối , thực khách hãy còn chần chờ , không
biết Nhị Thúc tôi đang làm gì ? Phải chăng cũng đang lau bàn ghế ?
***
Thực khách không bao giờ đến nữa .
Vì Lão Tôn Gù đã đi rồi .
Không một ai để han hỏi , mà nếu có , chắc không một ai biết lão đi đâu .
Mọt con người suốt mười ba năm dài ẩn nhẫn lau bàn dọn rượu mà không
ai nhìn ra tông tích như thế , nếu khi cần đi thì nhất định cũng như lúc ở ,
nghĩa là rất khó có ai biết được .