không có mẹ , vì thế nên tôi cũng khgônt biết tên họ là gì . Năm năm về
trước , tiểu thư mua tôi về đây , vì thế nên tôi cũng là họ Lâm , tiểu thư lại
thích gọi tôi là " Linh Linh " , như vậy hiển nhiên tôi đã có tên là Lâm Linh
Linh .
Nàng cười hăn hắc và nói tiếp :
- Lâm Linh Linh ,Thám Hoa nói cái tên ấy nghe có được không nào ? Linh
Linh là cái lục lạc để cho ngưòi ta lắc , khi người ta lắc thì tôi khua leng
keng nhưng nếu người ta không lắc thì tự nhiên tôi im tiếng .
Lý Tầm Hoan thở ra .
Trong tiếng nói như không của cô gái áo hồng , hắn nghe thấy nỗi niềm cay
đắng .
Cuộc đời của nàng cũng đã trải qua nhiều cay đắng .
Mà với cái tuổi như thế , cái tuổi ngây thơ như thế nó cao gấp ngàn lần đối
với kẻ đã thành niên .
Trong lòng nàng chứa ẩn một chuỗi sầu chứ không phải như cái tươi vui
cởi mở có tính cách khoả lấp ở been ngoài mà người ta đã thấy .
Hắn chợt nghe tiếng than thở trong lòng hắn :" Tại sao trong đời mình gặp
toàn những kẻ bất hạnh như thế này ?" .
Nhưng tiếng nói vui cười của Linh Linh lại vang lên :
- Thám Hoa có biết tại sao tôi cứ phải ở đây một mình như thế này không ?
Nói cho Thám Hoa biết cũng chẳng có gì đáng gọi là can hệ , tiểu thư bảo
tôi ở lại đây , ở lại để giữ THám Hoa đây . Tiểu thư còn căn dặn mỗi ngày