còn phải tìm cách cho Thám Hoa uống rượu cốt làm sao cho Thám Hoa
phải bị run , nàng nói chỉ cần khi ThámHoa bắt đầu run thì nhất định Thám
Hoa không làm sao sống được nữa .
Nàng chấm dứt câu nói bằng cách nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan , hình
như nàng chờ hắn lộ cơn thịnh nộ giận dữ .
Thế nhưng Lý Tầm Hoan vẫn điềm đạm mỉm cười :
- Mười năm trước đây cũng có ngưòi nói rằng tôi sắp chết thế nhưng tôi
cũng vần còn sống đến bây giờ , cô có thấy như thế là lạ không ?
Linh Linh tròn xoe đôi mắt :
- Tôi nói cho Thám Hoa biết rồi , tôi hiện đang rắp tâm làm hại Thám Hoa ,
cớ sao Thám Hoa lại không mắng vào mặt tôi chứ ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tại làm sao mắng cô ? Cô bất quá chỉ là " lục lạc " nhỏ mà thôi .
Hắn thở dài và nói tiếp :
- Mỗi một con người sống trên đời này đều không khỏi ít nhất một lần làm
cái lục lạc cho ngườ khác . Cô là cái lục lạc của người khác , tôi lại lẽ nào
không giống cô ? Còn cái người nắm cái lục lạc mà rung biết đâu lại chẳng
bị người khác giật dây ?
Linh Linh cứ nhìn sững Lý Tầm Hoan , nhìn sững hắn như thế thật lâu rồi
nàng chợt thở dài .
Nàng nói bằng một giọng nữa buồn buồn nửa kinh ngạc :