HUYẾT TÂM LỆNH - Trang 700

Nếu ai chưa từng nghe , nhất định cho đó là lời khen khéo léo của một
người cuồng vọng nhưng nếu đã từng sống chung với Lý Tầm Hoan sẽ
nhận ngay ra đó là lời nói chân thành nhất của hắn .

Lữ Phụng Tiên chợt nghe lòng ấm áp bởi vì từ trong ánh mắt của Lý Tầm
Hoan , hắn bắt gặp một tình hữu nghị thân yêu .

Lữ Phụng Tiên nói thì thầm :

- Người ta bảo Lý Tầm Hoan vốn không hề yêu cầu ai bất cứ chuyện gì
nhưng hôm nay lại cầu ta , xem chừng thể diện của mình âu cũng là to lắm .

Lý Tầm Hoan cười :

- Tôi đã lỡ thiếu nợ huynh đi rồi , bây giờ có thiếu thêm nữa cũng chẳng
sao .

Lữ Phụng Tiên cười , có lẽ trong đời hắn lần cười này mới là cái cười xuất
phát tận đáy lòng , cái cười dễ chịu nhất .

Hắn nhìn Lý Tầm Hoan :

- Người ta nói rằng muốn học nghề mua bán , nhất nhất phải học cách thiếu
nợ , xem chừng có lẽ anh nên đổi nghề thương mãi là vừa .

Trong cuộc đàm thoại tuy thỉnh thoảng bất chợt Lữ Phụng Tiên cũng có gọi
Lý Tầm Hoan một tiếng anh nhưng rất ít và nếu có cũng chỉ là tiếng nói với
ý nghĩa xem thường nhưng lần này thì khác , tiếng anh của hắn êm dịu lạ
thường , tiếng gọi của một người bạn đối với một người bạn .

Lý Tầm Hoan thấp giọng :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.