HUYẾT TÂM LỆNH - Trang 894

Bất luận hắn làm gì , Lý Tầm Hoan không hề ngăn cản nhưng bây giờ thì
không ngăn được nữa .

Lý Tầm Hoan nắm lấy tay hắn , giữ lấy tay hắn lại .

Lữ Phụng Tiên rống lên ;

- Buông ra , tôi phải cắn nó , tôi phải nhai nhừ nó .

Một bàn tay mà ngày nào , mới đây , hắn đã đặt lên bàn cho Lý Tầm Hoan
nhìn với đôi mắt ngạo nghễ , mới hôm nào bàn tay ấy vẫn là vật quý mà
con người đã tột cùng khốn khổ , vật quý báu nhất cũng không tiếc gì huỷ
diệt .

Bởi vì trên đời , cái có thể giải trừ thống khổ hữu hiệu nhất là " huỷ diệt ".

Huỷ diệt cho tận cùng .

Lý Tầm Hoan buồn rầu :

- Nếu có người nào đó làm chuyện không phải với anh thì kẻ đáng huỷ diệt
là con người đó chứ đâu phải là anh .

Lữ Phụng Tiên nghẹn ngào :

- Tôi , kẻ đáng chết là tôi ... là tôi ...

Hắn cố giằng cho vuột tay Lý Tầm Hoan nhưng hắn lại té nhào xuống ghế .

Hắn không màng ngồi dậy , hắn cứ nằm như thế ôm mặt khóc rống lên .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.