HUYNH ĐỆ - Trang 136

Ba học sinh trung học nghe Đồng thợ rèn nói, đứa nọ nhìn đứa kia, sau

đó cười hì hì, chúng cười hì hì bỏ đi. Đồng thợ rèn nhìn ba học sinh bỏ đi,
nhìn Lý Trọc và Tống Cương trên đất, cũng quay người đi nốt. Khi đi,
Đồng thợ rèn khí thế hào hùng, giọng nói oang oang:

- Đều là những bông hoa của Tổ quốc.

Lý Trọc và Tống Cương bò dạy, Tống Cương vết thương đầy người,

nhìn Lý Trọc cũng đầy người vết thương, Tống Cương không hiểu tại sao
lúc nãy không rê ngã Tôn Vĩ tóc dài? Cậu hỏi Lý Trọc tại sao? Cậu bảo hay
là chưa sử dụng đến miếng quan trọng nhất? Lý Trọc bực tức nói:

Bố anh nói dối chúng ta, chẳng làm đếch gì có miếng quan trọng nhất.

Tống Cương lắc lắc cái mặt bị đánh sưng vù, bảo:

Ông ấy là bố anh, bố không nói dối con trai.

Lý Trọc nói:

Ông ấy là bố anh, không phải bố em.

Hai cậu bé đứng taị chỗ cãi nhau ỏm tỏi, sau đó Tống Cương lau nước

mắt, gạt mũi thò lò, giục:

Đi, hỏi bố xem.

Lý Trọc và Tống Cương đi đến cổng trường trung học,vừa đúng lúc

cuộc phê đấu giải tán, Tống Phàm Bình đeo tấm biển gỗ to tướng, cùng hai
người nữa cúi đầu đứng tại chỗ, một đám học sinh ùa ra, đang hô khẩu hiệu
đánh đổ họ, mấy tên đeo băng đỏ đang nói điều gì, hai cậu bé không biết
những người này vừa tổ chức một cuộc phê đấu lớn ở trong, lại đang tổ
chức một cuộc phê đấu nhỏ tại đây. Hai cậu bé lách vào, chen đến trước
mặt Tống Phàm Bình, Tống Cương kéo ống tay áo bố hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.