HUYNH ĐỆ - Trang 167

Khi tôm trong nồi đã hết bong, hai cậu bé mở vung ra, trông thấy tôm

đã đỏ hết, chúng chợt nhớ lời bố, chỉ cần đỏ như lưỡi là đã chín. Tống
Cương lè lưỡi hỏi Lý Trọc có đỏ như lưỡi anh không? Lý Trọc đáp:

Đỏ hơn cả lưỡi anh.

Lý Trọc cũng lè lưỡi cho Tống Cương nhìn, Tống Cương cũng nói:

Cũng đỏ hơn lưỡi em.

Sau đấy hai cậu reo lên:

Chén đi, mau mau chén đi, chén những con tôm mất dạy!

Đây là lần đầu tiên chúng ăn những con tôm chính mình xúc, chính

mình luộc. Chúng quên khuấy không tra muối vào nồi. Sau khi ăn mấy con
tép chỉ có vị nhạt thếch, hai cậu bé cảm thấy khang khác. Lúc này Tống
Cương mới trổ tài, cậu lập tức nghĩ ra cách, rót xì dầu ra bát, rồi chấm tôm
vào xì dầu để ăn. Lý Trọc vừa ăn, vừa cười toe toét, cậu bảo thịt những con
tôm mất dạy này, ngon gấp mấy chục lần bánh bao thịt mất dạy. Lúc này,
hai cậu chỉ biết cắm đầu cắm cổ ăn, phớt bơ tất cả, ngay đến việc đang ăn
cũng không biết. ăn xong hai cậu bé còn ngồi tại chỗ thưởng thức vị ngon
trong miệng, coi như vẫn đang ăn say sưa, mãi đến khi Tống Cương nấc
một cái, Lý Trọc cũng nấc một cái, chúng mới biết đã ăn sạch sành sanh
sáu mươi bảy con tôm. Hai cậu lau mồm, thèm thuồng nói:

Ngày mai lại ăn tôm.

Những này tiếp đó, Lý Trọc và Tống Cương không thiết đi lăng quăng

trên đường phố, chúng đã yêu chuộng sông ngòi, ngày nào cũng sáng đi tối
về, xách rổ ra sông xúc tôm tép, men theo con ngòi đi rất xa, sau đó lại men
theo con ngòi trở về. Chúng ngâm chân trong nước trắng bợt như chân
người chết, lại vỗ cho hai mả béo hồng lên như nhà tư bản. Không cần ai
dạy bảo, chúng tự biết luộc tôm, kho tôm và rán tôm, chúng phát hiện kho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.