HUYNH ĐỆ - Trang 200

Cuối cùng, có đến hơn mười người luôn luôn đi theo xe về đến cửa,

những người này khoanh tay đứng nhìn tại chỗ, anh kéo xe nhìn họ, hỏi họ
liệu có thể giúp khiêng Tống Phàm Bình, những người này đều im lặng.
Anh kéo xe không nói chuyện với họ nữa, anh bảo Lý Trọc và Tống Cương
đến giúp, ấn hai càng xe, không cho xe vểnh lên. Sau đó, anh thò hai tay
vào nách Tống Phàm Bình, bế Tống Phàm Bình lôi xuống xe, kéo Tống
Phàm Bình vào cửa, rồi kéo lên giường. Anh thấp hơn Tống Phàm Bình
nửa cái đầu, anh lôi Tống Phàm Bình như lôi một cây gỗ to. Anh mệt tới
mức ngoeọ cả đầu, anh thở hổn hà hổn hển như kéo bễ. Sau khi lôi Tống
Phàm Bình lên giường trong nhà, anh đi ra, ngồi trên ghế lâu lắm, ngoeọ
đầu thở. Lý Trọc và Tống Cương đứng bên cạnh không dám nói. Sau khi
nghỉ, anh nhìn những người đang ngó ngó nghiêng nghiêng ở ngoài cửa,
hỏi Lý Trọc và Tống Cương:

Nhà còn nhứng ai nữa hai cháu?

Hai anh em trả lời, còn mẹ, mẹ từ Thượng Hải, cũng sắp về đến nơi.

Anh gật đầu bảo, thế thì chú yên tâm. Anh vẫy tay, gọi hai cháu đến trước
mặt, vỗ vai hai anh em, anh hỏi:

Các cháu có biết phố Cờ Đỏ không?

Hai anh em gật đầu trả lời biết, anh nói tiếp:

Chú ở đầu phố, chú họ Đào, gọi là Đào Thanh, có việc gì cứ đến đầu

phố Cờ Đỏ tìm chú.

Nói rồi, anh đứng dạy, đi ra ngoài, những người đứng xem ở ngoài cửa

lập tức tránh ra, họ sợ người mình chạm vào anh chàng vừa giờ đã từng bế
người chết. Lý Trọc và Tống Cương cũng ra theo. Khi anh kéo xe đi, bắt
chiếc lời nói của bà Tô, Tống Cương nói:

Chú làm ơn làm phúc, chú ở hiền sẽ gặp lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.