HUYNH ĐỆ - Trang 237

quần áo, chị không biết nên làm gì, cứ đứng cạnh tủ quần áo, thẫn thờ nhìn
hai con.

Đây là một buổi chiều yên ắng, sau khi mấy người họ hàng nghèo ăn

cơm xong ra về, bốn người vẫn ngồi im lặng trong căn nhà tranh. Lý Trọc
nhìn thấy cây cối và ao cá bên ngoài, nhìn thấy chim sẻ nhảy nhót trên cây,
nhìn thấy chim yến bay ra khỏi mái hiên,Tống Cương cũng nhìn thấy. Hai
anh em rất muốn ra xem,nhưng không dám, đành ngồi trên ghế, nhìn trộm
bố Tống Phàm Bình và Lý Lan đang trong cảnh tang thương. Sau đó, Lý
Lan đã cất tiếng, chị bảo nên ra về, phải về thị trấn trước khi trời tối. Bố
Tống Phàm Bình run run đứng lên, đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một lọ
nhỏ, thò tay vào tìm kiếm một lát, bốc ra một nắm đậu tằm đã rang chín,
đút vào túi quần Lý Trọc.

Họ lại ra đầu thôn, trên mộ Tống Phàm Bình đã có thêm vài chiếc lá

cây, Lý Lan bước tới, nhặt bỏ sang một bên. Hai đứa con nghe thấy mẹ cúi
xuống nói trước mộ:

Chờ con khôn lớn, em sẽ đến với anh.

Lý Lan quay người, đi đến trước Tống Cương, ngồi xuống âu yếm

vuốt ve mặt con, Tống Cương cũng ngồi xuống âu yếm vuốt ve mặt mẹ, chị
ôm chầm Tống Cương, khóc nức nở. Chị nói với Tống cương:

Con ơi, con phải chịu khó chăm nom ông nội, ông nội già rồi, ông cần

có con ở bên cạnh... Con ơi, mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con...

Tống Cương không biết tại sao mẹ nói như thế. Sau khi gật đầu, Tống

Cương ngẩng nhìn Lý Trọc. Lý Lan ôm Tống Cương khóc một lúc, sau đó
lau nước mắt đứng dạy, chị nhìn bố chồng già, mồm động đậy, nhưng nói
không thành lời, chị quay sang dắt tay Lý Trọc.

Lý Lan dắt tay con trai, đi thong thả trên đường đất thôn quê, chị

không nghoảnh đầu lại, bước chân chị nặng trịch, chẳng khác gì hai cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.